CHƯƠNG 1829: DỤ HOẶC QUÁ LỚN.
Làm cho Cảnh Trường Văn thấy ngoài ý khi nhìn thấy Đinh Trường Sinh cùng Hoa Cẩm Thành, hai người này đang là phối hợp vô cùng ăn ý, Hoa Cẩm Thành hai giữ chặt thân con đà điểu giùm cho Đinh Trường Sinh, mà trên tay Đinh Trường Sinh thì cầm lấy một con dao sắc bén đang lột da rất nhanh, chuẩn xác mà rất nhanh đem da cùng thịt chia lìa ra..
-Cảnh cục trưởng, xin lỗi, tôi đang bận chút, nên không thể đi ra đón, cậu tìm một chỗ ngồi, một hồi là xong việc ngay.
Hoa Cẩm Thành thì không thể giống như Đinh Trường Sinh là không để ý tới Cảnh Trường Văn, còn Cảnh Trường Văn nhìn chung quanh, chỉ có một cái ghế duy nhất từ nơi vừa mới Đinh Trường Sinh cùng Hoa Cẩm Thành vừa mới ngồi qua:
-Còn không đến đó cầm lấy cái ghế mang đến .
Triệu Lâm hướng tên thuộc hạ Hoa Cẩm Thành đang đứng phía sau lưng Đinh Trường Sinh quát lên.
Tên thuộc hạ kia bị dọa đến sững sờ, liền chạy tới cầm cái ghế, đợi đến lúc cái ghế chuyển gần tới, Đinh Trường Sinh liền đem cây dao hướng trên thân con đà điểu cắm xuống, sau đó đối với tên thuộc hạ cầm ghế nói ra>
-Mang cái ghế đến đây, mẹ kiếp, cái con mẹ nó, chim gì mà lột da tốn sức như vậy .
Tên thuộc hạ kia nhìn nhìn Hoa Cẩm Thành, lại nhìn qua một chút Triệu Lâm, rồi dứt khoát đem cái ghế đến bên người Đinh Trường Sinh, Đinh Trường Sinh đưa tay lấyrồi ngồi xuống, từ đầu đến cuối cũng không có liếc nhìn Cảnh Trường Văn..
Triệu Lâm nóng nảy:
-Này….
Nhưng mà lời còn chưa nói hết, đã bị Cảnh Trường Văn cản lại, hắn nhìn lấy Đinh Trường Sinh một tay cầm dao vừa rồi tràn đầy máu tươi, suy nghĩ một chút, nói ra:
-Đinh chủ nhiệm thật là thật rảnh rỗi, trong giờ làm việc lại chạy đến nơi đây làm việc này, đây chính là công tác đấy sao?
Đinh Trường Sinh hướng về phía sau khẽ vươn tay, nhận lấy một điếu thuốc lá của tên thuộc hạ Hoa Cẩm Thành, đốt hút phun ra đầy khói, lúc này mới nhìn Cảnh Trường Văn, nói ra:
-Bí thư ban kỷ luật thanh tra Uông Minh Hạo đâu rồi, ông ấy như thế nào lại không đến?
-Ha ha, Đinh chủ nhiệm thật sự là hay đùa, tôi đối với cậu rất cảm thấy hứng thú đấy, hôm nay nếu là gặp nhau, không bằng chúng ta mượn nhờ trên đất Hoa lão bản, cùng nhau tâm sự chuyện của chúng ta đi…
-Chuyện của chúng ta? Tôi có quen biết với anh sao?
Đinh Trường Sinh hỏi, bộ dáng nghiêm túc không giống như là nói giỡn.
Đây là về mặt mũi mà nói, đối phương còn là cục trưởng công an thành phố, nếu chuyện này truyền đi, thì uy tín của Cảnh Trường Văn tại Hồ Châu như thế nào thì cũng hiểu được.
-Đương nhiên là có nhận thức, cậu cướp đoạt súng ống, dẫn đến việc có thể bắt sống Đàm Quốc Khánh, nhưng làm hắn tử vong, điều này cũng khiến cho rất nhiều bản án không có tiếp tục được nữa, trách nhiệm này cậu cho rằng người nào gánh chịu đây?
-Ừ, về chuyện này à, bất quá, anh có chứng cớ gì tôi cướp đoạt súng ống không vậy? Anh tìm ra người làm chứng trước đi, sau đó rồi hãy tới tìm tôi, chứ tôi không có thời gian rảnh rỗi cùng anh tán gẫu đâu .
Đinh Trường Sinh không khách sáo hạ lệnh trục khách, điều này làm cho chủ nhân Hoa Cẩm Thành cũng không biết nên nói cái gì cho phải rồi.
-Chắc chắn là sẽ có đấy, Đinh chủ nhiệm, chuyện này tôi không để yên đâu, con người của tôi rất tích cực, thậm chí còn tìm được đáp án, chuyện này cũng không ngoại lệ, tôi muốn áp dụng chính xác để bảo vệ luật pháp đấy, vì vậy, sau này nếu có việc tôi cần Đinh chủ nhiệm phối hợp, mong rằng Đinh chủ nhiệm phối hợp, nói cách khác, tôi sẽ không khách sáo đâu .
Cảnh Trường Văn thấy Đinh Trường Sinh căn bản không cho hắn mặt mũi, mà còn ở trong khu vực của Hoa Cẩm Thành, vì vậy trong nháy mắt Cảnh Trường Văn mặt liền lạnh như băng xù lông ra rồi.
Cảnh Trường Văn nói xong liền quay đầu đi ra, Triệu Lâm còn có chút không có cam lòng, nhưng cũng phải đi theo Cảnh Trường Văn, thế nhưng mới đi vài bước, Đinh Trường Sinh đột nhiên nói ra:
-Đợi một chút .
Cảnh Trường Văn ngạc nhiên, xoay người nhìn xem Đinh Trường Sinh đang kéo tay áo, trên tay của hắn toàn là máu đà điểu, miệng thì ngậm điếu thuốc, cái dáng vẻ này này là một trợ lý chủ tịch thành phố sao? Đây quả thực là giống một tên đồ tể ngoài đường thì đúng hơn…
-Đinh chủ nhiệm đã suy nghĩ minh bạch rồi sao, hợp tác thì đối với song phương đều mới có lợi, hà tất phải làm cứng huyên náo như vậy chứ..
Cảnh Trường Văn cười tủm tỉm nói, còn Triệu Lâm nhìn xem Đinh Trường Sinh với ánh mắt xem thường.
Đinh Trường Sinh đi đến bên cạnh Cảnh Trường Văn, thời điểm bên cạnh hắn chỉ có Triệu Lâm, Đinh Trường Sinh nhìn về phía Triệu lâm, nhưng mà thằng này một chút nhãn lực cũng không có, cứ đứng tại chỗ không đi:
-Anh có thể cút xa một chút được không, tôi và Cảnh cục trưởng có chuyện riêng để nói..
-Um……..
Triệu Lâm mặc dù biết Đinh Trường Sinh lợi hại, lúc Đinh Trường Sinh còn công tác trong cục, mỗi lần Triệu Lâm nhìn thấy Đinh Trường Sinh lúc cũng không dám nhìn thẳng vào mắt hắn, nhưng mà hiện tại cho rằng trèo lên cành cao Cảnh Trường Văn rồi, nên mới dám cùng Đinh Trường Sinh đối lập.
Cảnh Trường Văn nhìn thoáng qua Triệu Lâm, Đinh Trường Sinh nói hắn có thể không nghe, nhưng Cảnh Trường Văn nói hắn không dám không nghe, vì vậy mang theo oán hận rời đi hơn mười thước xa, đứng nhìn xem theo phương hướng Đinh Trường Sinh cùng Cảnh Trường Văn..
-Đinh chủ nhiệm, nói đi, hoặc là chúng ta ước hẹn tại địa phương nào đó cũng có thể.
Cảnh Trường Văn cười cười nói.
-Thật ra tôi và anh không có cái gì nói đâu, tôi chỉ muốn anh chuyển lời cho Tưởng Hải Dương cùng La Đông Thu, nếu như đã an ổn rời khỏi Hồ Châu, thì cũng đừng có lấy nơi khác đến nơi đây trộn lẫn nước, đối với bọn hắn không có chỗ tốt, mạng của bọn hắn thì quý giá, chết rất tiếc, nhưng mà tôi thì khác, trong nhà của tôi chỉ còn có một mình tôi thôi, con người của tôi có một rất thói quen rất xấu, đó chính là lúc tức giận quá nặng thì sẽ chơi theo kiểu giang hồ, không thích dùng đến cái gọi là pháp luật bảo vệ quyền lợi của mình, bởi vì tôi biết rõ cái kia là vô dụng.
Nói tới chỗ này, Đinh Trường Sinh tay giơ lên, liếm lấy một chút máu dính trên tay máu, rồi nhổ ra, Cảnh Trường Văn thấy được thì muốn buồn nôn.
-Cậu đây là đang uy hϊếp tôi sao?
Cảnh Trường Văn cố nén phẫn nộ nói ra.
-Không phải uy hϊếp, mà là khuyên nhủ, tôi không biết La Đông Thu cho anh cái gì, nhưng mà tôi biết rõ, bát cơm của La Đông Thu không phải ăn ngon như vậy đâu, tôi khuyên anh nên thu tay lại, còn nếu muốn vẫn tiếp tục tại Hồ Châu tranh vào vũng nước đục này, thì anh cứ tự nhiên, bất quá tôi nói cho anh biết, nếu anh muốn đem chủ ý đánh tới trên người của tôi, một lần nữa tôi nhắc lại, cam đoan sẽ không để cho anh còn sống mà ly khai khỏi Hồ Châu, anh có chạy, thì người trong nhà của anh cũng chạy không được, nhớ tới cái nào nặng, cái nào nhẹ mà làm, bây giờ quyết định cũng không muộn.
Đinh Trường Sinh sắc mặt âm hàn, Cảnh Trường Văn trong lòng cũng là lạnh lẽo.
Tuy rằng từ làm công tác đến nay hắn không phải lần đầu tiên bị uy hϊếp, nhưng lại không có lần nào giống như lần này vậy, trái tim liền băng giá đấy, không tại sao cả, bởi vì lần này là làm việc không có chính nghĩa, đây mới là nguyên nhân dẫn đến trong lòng hắn bất an.
Thế nhưng La Đông Thu đã cho dụ hoặc thật sự là quá lớn, nếu như lần này mình có thể thuận lợi đem sự tình làm xong xuôi, La Đông Thu cam đoan có thể để cho hắn lên làm phó trưởng văn phòng công an tỉnh Trung Nam, trong khi hắn bây giờ mới bốn mươi tuổi, chính là cấp cán bộ phó thính, như vậy sau này đường công danh không phải nước chảy thành sông sao?