Đến chiều đột nhiên trong công ty cô lại tiếp đón vài vị khách quý nên vẫn chưa biết chừng nào mới đến được vì vậy cô đã bảo Mạc Thiên Nhật Dạ đến trước.
Mạc Thiên Nhật Dạ đã nhờ tài xế của mình đến công ty Dạ Nguyệt, đợi chừng nào Lý Thiên Nguyệt xong việc sẽ đưa đến Câu lạc bộ Tửu Tinh của giới thượng lưu.Chỉ có người có thẻ bạch kim và thẻ kim cương mới vào được. Chính vì phân chia cấp bậc nặng nề như thế, nên dù các hoạt động giải trí về đêm trong đó rất đa dạng và phong phú nhưng rất hiếm khi có kẻ phi pháp trà trộn vào. Mỗi một phòng VIP đều có nhân viên phục vụ nam và bảo vệ canh gác.
"Sao Jisoo không đến cùng?" Lục Nghị Phàm ngồi trên ghế sofa trong phòng VIP, buồn cười liếc nhìn Mạc Thiên Nhật Dạ lẻ loi ngồi đó.
Lưu Mộ Hàn cũng đảo mắt, trên khuôn mặt đẹp trai là vẻ cười nhạo: "Tôi cũng đang định hỏi đây. Cậu chỉ thiếu điều cột Lý Thiên Nguyệt lên lưng để mỗi ngày mang theo bên người nữa thôi, vậy mà hôm nay không đi cùng cô ấy đến là sao?"
Mạc Thiên Nhật Dạ không mặn không nhạt đáp lại: "Cô ấy đang bận."
Lục Nghị Phàm đùa cợt nói: "Vợ cậu mà còn bận hơn cậu à?"
"Có vấn đề gì không?" Mạc Thiên Nhật Dạ hờ hững nhìn anh ta.
Lục Nghị Phàm cợt nhả, duỗi chân,tùy ý ngã người dựa vào so fa một cách tùy ý, cười khẩy" Hóa ra cô vợ của cậu không muốn ở yên ở nhà để làm vợ hiền dâu thảo muốn chắp cánh bay ra ngoài.Cậu phải nhanh chóng ngăn lại chứ, lỡ như trong tương lai cô ấy thật sự đạt được thành tựu gì đó, vậy thì càng ngày cô ấy sẽ càng có nhiều đàn ông theo đuổi dòm ngó sao?"
"Vợ hiền?" Lưu Mộ Hàn tỏ ra khó hiểu: "Cô ấy có cái danh này khi nào thế?"
Nói đến đây, Lục Nghị Phàm lại hơi đắc ý liếc nhìn Lưu Mộ Hàn: "Tại cậu không có lộc ăn thôi. Cách đây không lâu, Lý Thiên Nguyệt đến nhà tôi tự tay làm salad rau quả và rau trộn đấy, mùi vị không tệ đâu nhé. Nếu không phải có người luôn bao che ở đó, đoán chừng tôi còn nếm được tay nghề của cô ấy nhiều hơn nữa kìa. Cô đại tiểu thư đó bây giờ đã biết nấu ăn rồi, cái danh này xem ra cũng hợp với cô ấy."
Lưu Mộ Hàn cười khẽ, lười biếng nói: "Thật hay giả vậy?"
Mạc Thiên Nhật Dạ nhìn đồng hồ, vừa lạnh lùng vừa hời hợt lên tiếng: "Nói nhảm gì đó? Hẹn đến đây là để nghe hai cậu quan tâm vợ tôi hả?"
Lưu Mộ Hàn: "..."
Lục Nghị Phàm nở nụ cười khó dò: "Quen rồi thì tốt."
Lưu Mộ Hàn nghiện thuốc cực nặng, chẳng mấy chốc trong phòng VIP đã tràn ngập khói thuốc.
Vừa rồi Mạc Thiên Nhật Dạ uống không ít, nhưng lại không hề say chút nào. Anh nhìn đồng hồ rồi đứng dậy ra ngoài đi vệ sinh.
Mấy phút sau, mấy cô gái trẻ trong câu lạc bộ Tửu Tinh đều bị hấp dẫn bởi người đàn ông mới vừa từ nhà vệ sinh đi ra. Mấy cô gái say khướt liền kháo nhau đi theo, lén lút đánh cược xem đêm nay ai có thể ngủ với một cực phẩm hiếm gặp thế này!
Mạc Thiên Nhật Dạ cảm giác được có người đi theo sau lưng, trông thấy là mấy cô bé uống say bí tỉ không còn biết gì thì không thèm để ý tới.Mạc Thiên Nhật Dạ định đi lướt qua thì bị chặn lại.
Một cô gái chừng còn học đại học chặn đường Mạc Thiên Nhật Dạ, không đứng vững được nhoài người tới trước rồi lại lụi ra sao đứng không vững mà té vào cánh cửa phòng Vip.
Tiếng vang rất lớn, Lưu Mộ Hàn và Lục Nghị Phàm ngồi trong phòng cũng ngẩng mặt lên, nhìn mấy cô bé đang say khướt trước cửa.
Vừa thấy cảnh này, Lục Nghị Phàm lập tức hiểu ra, huýt sáo cười khẽ: "Ha, lại bị bám theo rồi! Nếu Lý Thiên Nguyệt nhìn thấy cảnh này, không biết có ghen không nhỉ?"
Mạc Thiên Nhật Dạ làm như không nghe Lục Nghị Phàm nói gì, lạnh lùng nhìn mấy cô bé trên mặt viết rõ mấy chữ "phải ngủ với anh ấy" đang đứng trước cửa.Mạc Thiên Nhật Dạ vẫn giữ khuôn mặt lạnh lùng ánh mắt nhìn cô nhóc trước mặt lạnh đến thấu xương.
"Ra ngoài." Giọng anh lạnh tanh.
Một đám con gái đã ngà say đi vào phòng vệ sinh thì tình cờ gặp Mạc Thiên Nhật Dạ, một cực phẩm nghìn năm có một thì dại gì mà bỏ lỡ.
Bọn họ rất muốn nhào đến Mạc Thiên Nhật Dạ nhưng chưa kịp thì một cô gái đã đi lại trước.
Khuôn mặt cô nhóc đó đã say đến quên trời quên đất, cơ thể không đứng yên mà lắc qua lắc lại chắc do lúc nãy đụng vào cửa đầu ốc càng đau hơn, cô nhóc đó nói ngắt quảng" Em... em thấy anh rất đẹp trai... Em... Em thích anh... Cho nên... anh có thể... có thể..."
"Không thể."
Giọng nói của anh vẫn lạnh thấu xương như cũ, dứt khoát và kiên quyết.
Mấy cô bé lập tức thất vọng nhìn anh chằm chằm. Bọn họ còn tưởng có thể gặp được cực phẩm lãng mạn, ai ngờ lại là một tảng băng.
Bên cạnh đã có bảo vệ nghe tiếng định sang đây đuổi người. Mấy cô bé kia vốn còn muốn nói gì đó, nhưng lại bị đánh bật ra bởi cánh cửa đột nhiên đóng sầm lại.
Ngoài cửa yên tĩnh, sau đó là tiếng quát tháo đuổi người của bảo vệ, trong phòng bất ngờ vang lên tiếng cười.
"Thật không hổ danh là Mạc tổng, vẫn được ái mộ như năm đó." Lưu Mộ Hàn ngậm điếu thuốc trong miệng, cười híp mắt.
"Nói nhảm nhiều quá rồi đấy." Mạc Thiên Nhật Dạ không nhìn bọn họ, mà cầm điện thoại gọi cho Lý Thiên Nguyệt.
Bên công ty nãy giờ cô đang ký hợp đồng với một công ty lớn.Cô không có kinh nghiệm trên thương trường vì vậy từ lúc đầu đã bị đối phương áp đảo mà dẫn dắt một hướng khác nhưng vì ít ra cô còn có phong thái ung dung bình tĩnh khí chất khó người bì kịp mà cho lần ký hợp đồng ý vào đúng quỹ đạo của nó.