***
Hồ Chí Minh, Việt Nam
Diệu Phương ngồi trong căn phòng của bệnh viện. Ánh mắt cô xa xăm nhìn bên ngoài. Anh không hề đến gặp cô thêm một lần nào nữa. Tâm trạng của cô đang rất tệ! Cô muốn nhìn thấy anh, nhưng nhìn thấy rồi biết nói gì, biết đối diện với anh như thế nào!
Kí ức ùa về, cô nhớ lại tất cả, cô thực không muốn điều đó xảy ra, cô muốn như mấy ngày vừa qua bên cạnh anh. Nhớ đến năm năm trước chính miệng Từ Phúc Thanh đã nói với cô rằng hai người đã qua lại trong lúc cô và anh chưa chia ta, bây giờ Ngọc Yến lại đang mang cốt nhục của anh trong khi anh và cô vẫn là vợ chồng hợp pháp. Cả năm năm trước và năm năm sau, anh vẫn luôn là người phóng túng vô trách nhiệm vậy sau? Nếu bây giờ cô buông tay anh, thì anh và Ngọc Yến sẽ đến với nhau, gia đình ba người hạnh phúc chăng?
Một cô y tá bịt kín mặt mày, đẩy một loạt thuốc vào.
-Âu phu nhân, bác sĩ bảo tôi đem hồ sơ đến cho chị!
-À, vâng! Cảm ơn cô!-Cô cười nhạt với chị y tá.
Sau khi y tá bước ra ngoài, cô nhìn vào hồ sơ, đúng thật là tên của cô. Cô xem bên trong…
Tập giấy từ tay cô rơi xuống, gương mặt cô xanh lại, cô bụm miệng, không thể nào! Tại sao lại như vậy? Cô khuỵ xuống chân giường, nước mắt cô rơi.
Hồ sơ bệnh án của cô ghi khá dài dòng, nhưng chuyện khiến cô hốt hoảng thế này là, cô mang thai đã hai tháng, nhưng đứa bé đã được người nhà yêu cầu phá bỏ.
Khắc Huy dám yêu cầu phá bỏ con của cô? Không thể nào! Đó cũng là con của anh kia mà, làm sao anh lại dám làm chuyện như vậy, tự tay giết chết con của mình.
***
Khắc Huy ở Royal, xem lại một vài văn kiện quan trọng. Anh xem lại kịch bản đã được hoàn thành của bộ phim “Kiếp này em từng yêu anh”. Đây là một bộ phim có kết cục bi thảm nhưng mang đầy tính nhân văn và tình người. Có kết cục bi thảm cho nữ chính do cô gái chỉ yêu đơn phương, và nam chính không yêu cô. Nữ chính là cô gái tốt, yêu chàng trai đến mức có thể hy sinh tất cả, và có thể làm tất cả chỉ mong chàng trai được hạnh phúc.
Anh có phải cũng đang yêu đơn phương Diệu Phương không? Năm năm trước và trong thời gian cô mất trí nhớ, anh chắc chắn rằng cô yêu anh. Nhưng thời gian này, lúc mà cô nhớ lai tất cả, cô còn yêu anh không? Lẽ ra anh không nên vội đăng kí kết hôn với cô khi cô chưa nhớ ra. Anh thừa nhận bản thân mình ích kỉ, anh muốn cô hạnh phúc, nhưng lại không đủ kiên nhẫn để nhìn cô hạnh phúc bên một người đàn ông khác. Anh muốn cô là của anh mãi mãi.
Tiếng gõ cửa đưa anh về với thực tại. Khẽ gấp văn kiện lại, anh trở lai dáng vẻ điềm đạm mọi khi.
-Khắc Huy!-Dương Thắng bước vào trên tay là một số giấy tờ.-Cậu xem xét và kí vào giúp tôi!
Chỉ là một vài hợp đồng với các tập đoàn khác, nhưng khá quan trọng.
-Cậu để đó!-Khắc Huy nói.
-Dự án ở khu đất Hoa Đôn cậu định thế nào?-Dương Thắng hỏi.
-Tôi sẽ giải quyết!-Anh nói.
Dương Thắng hơi gật đầu.
-Giang Tuyết, trưởng phòng Marketing là nội gián!
Câu nói của anh làm Dương Thắng sững sờ. Giang Tuyết là trưởng phòng Marketing, làm việc ở Royal đã nhiều năm, luôn tận tuỵ với công việc, Dương Thắng lúc trước cảm thấy con người này hết lòng việc, lại có tài nên chính tay đã đề cử chị ấy lên làm Trưởng phòng.
-Tất nhiên! Trưởng phòng Giang cũng chỉ bị tác động từ bên ngoài!-Anh chậm rãi nói.-Cậu qua đây!
Dương Thắng bước đến gần anh và chiếc máy tính. Camera ở Royal được kết nối với máy chủ ở phòng điều khiển và máy tính của anh. Trong máy tính là đoạn clip Trưởng phòng Giang đang ở trong phòng Giám đốc Marketing của Gia Minh lục lọi tài liệu. Sau đó, anh hơi nhích chuột chuyển qua đoạn clip khác, vẫn là Giang Trưởng phòng, đang xem và chụp lại kịch bản của các bộ phim và trang sức ở phòng thiết kế và phòng kĩ thuật. Có lẽ lúc cô ta hành động là vào lúc sáng sớm và giờ nghĩ trưa.
-Không ngờ…
-Dùng người nên cẩn thận một chút…-Anh khẽ nói.
-Cậu định giải quyết cô ấy thế nào?-Gia Minh hỏi.
-Chắc chắn có người đứng sau!-Anh nói chắc chắn.
Anh biết con người Giang Tuyết, cô không có gan làm những chuyện thế này.
-Dù gì thì cũng nên giải quyết cô ấy!
-Chắc chắn! Tôi sẽ sa khải Giang Tuyết, nhân tài ở phòng Marketing không thiếu!
Dương Thắng gật đầu đồng tình. Anh quyết định sa khải Giang Tuyết là đúng. Thà dùng người chất lượng kém còn hơn là dùng người có mưu phản. Dù là Giang Tuyết bị ép buộc hay cưỡng chế làm điều phản bội Royal thì cũng không thể chấp nhận được.
-Diệu Phương…-Một hồi im lặng, Dương Thắng lưỡng lự hỏi.-Thế nào?
-Cô ấy sẽ sớm bình phục! Và tôi đã quyết định!-Anh nói.-Hôn nhân của chúng tôi, nằm trong tay cô ấy!
-Cậu chắc sẽ không ân hận chứ?-Dương Thắng nhìn sự biến sắc trên gương mặt anh.
Anh không trả lời vì chính bản thân anh cũng không biết mình có sẽ ân hận không. Anh biết anh muốn cô hạnh phúc, nhưng anh cũng biết bản thân mình cần cô. Anh tôn trọng cô nên sẽ để cô quyết định về cuộc đời sau này của cô.
***
Las Vages, Hoa Kỳ
Gia Minh kéo tay Lan Nhi đi vào bên trong, phía sau khu bài bạc. Gia Minh đuổi tất cả những người bên trong ra ngoài.
Khi bị Gia Minh kéo, Lan Nhi đã hết sức vùng vẩy nhưng không hề làm Gia Minh buông tay. Bây giờ Lan Nhi mới chợt nhớ đến sòng bạc A.M.H.T chính là sòng bạc được Tuấn Anh, Gia Minh, Khắc Huy, Dương Thắng tạo dựng lên. Nên khi nhìn bản hiệu, Lan Nhi đã thấy quen quen.
Gia Minh vẫn nắm tay Lan Nhi, kéo cơ thể cô gái này sát vào người mình, rồi ép cô vào tường.
-Anh…
Lan Nhi trừng mắt nhìn người đàn ông này. Gia Minh vẫn vậy, vẫn chẳng có gì thay đổi, đôi mắt đen hun, sâu hút, mi dài, sóng mũi cao, môi mỏng. Gương mặt này, cơ thể này cộng với tài ăn nói, Gia Minh từng làm bao nhiêu cô gái hồn bay phách lạc.
Gia Minh không hề nhẹ tay, mà các động tác đều chứa đầy sự giận dỗi và bạo lực. Nhìn cô gái này, lòng có chút xót. Lan Nhi có vẻ ốm đi một chút, chắc là do ăn uống. Tuy vậy nhưng vẫn xinh đẹp, vẫn có thể làm cho bao chàng trai say đắm.
Gia Minh cúi người, đôi môi khẽ chạm từ mi, xuống mắt, sóng mũi và dừng lại ở môi. Bỗng Gia Minh dừng lại. Đôi môi rời khỏi Lan Nhi. Ánh mắt chạm ánh mắt. Ánh mắt Lan Nhi có chút bối rối, hoảng sợ, ánh mắt Gia Minh có chút xót xa, mãnh liệt.
Lan Nhi được dịp nhanh chống hất bàn tay đang nắm chặt lấy tay mình ra. Do không đề phòng mà Gia Minh đã vụt mất bàn tay của Lan Nhi.
-Đến cùng bạn trai sao?-Gia Minh cười khổ.
Cái khái niệm bạn trai của Lan Nhi theo kiểu người Anh, nên Lan Nhi khẽ gật đầu. Bạn trai ở Việt Nam không có gì khác so với người yêu, nhưng Lan Nhi lại xem bạn trai chẳng qua chỉ là bạn thân thiết, đã đi xa mức bạn bè bình thường nhưng không hẳn đã là người yêu.
-Sao anh không ở nhà cùng vợ con? Đến xứ sở bài bạc này làm gì?-Lan Nhi nói.
-Vợ? Con?-Gia Minh nhíu mày không hài lòng.-Chẳng phải…
-Thôi đi! Bây giờ anh nên tập trung lo công việc, sau đó về nhà với vợ! Đừng trêu hoa ghẹo nguyệt rồi khiến vợ đau lòng!-Lan Nhi nói.
-Vợ anh chỉ có thể là em!
Lan Nhi khá bất ngờ. Trái tim trong lòng ngực bất giác đập nhanh một nhịp. Nhưng nghĩ đến Lâm Ngọc Thy, thì lại không thể tha thứ.
-Vợ anh làm Lâm Ngọc Thy!-Lan Nhi cố ý nhấn mạnh.
-Vợ anh là Trương Lan Nhi!-Gia Minh kiên nhẫn.-Là vợ của anh, anh chọn sẽ hợp lý hơn!
-Anh muốn sao thì tuỳ! Tôi phải về!
Lan Nhi nhanh chống chạy ra ngoài, nhưng bị Gia Minh giữ lại ở cửa. Không môt chút kiêng nể, Gia Minh đẩy Lan Nhi ngã xuống ghế sofa gần đó, mãnh liệt tấn công bờ môi mềm mại kia…
Lan Nhi biết rõ mình bị cuốn theo nụ hôn đó, nhưng đến khi bàn tay Gia Minh không yên phận di chuyển trên cơ thể mình, ba chữ “Lâm Ngọc Thy” hiện rõ mồm một trên đầu. Lan Nhi không muốn bản thân mắc sai lầm thêm lần nữa. Lan Nhi lấy lại ý thức, dùng một lực mạnh đẩy người đàn ông phía trên ra.
Gia Minh không ngờ rằng ngay giây phút này, Lan Nhi còn có thể cự tuyệt nên không chút phòng bị và đã bị đẩy ra dễ dàng. Gia Minh gương mặt thoáng buồn, đứng dậy, chỉnh đốm lại trang phục ngay ngắn, quay lưng về phía Lan Nhi.
-Được rồi! Em có thể về!-Gia Minh châm rãi nói.-Tôi chỉ muốn nói với em, cái thai của Lâm Ngọc Thy không phải của tôi và tôi cũng đã giải quyết!
Lan Nhi đang chuẩn bị bước ra ngoài. Nghe Gia Minh nói, tim Lan Nhi đập mạnh một nhịp. Bước chân khựng lại. Điều duy nhất Lan Nhi có thể nghĩ đến là sẽ nhào đến ôm Gia Minh từ phía sau. Nhưng liệu… đó có phải là sự thật?