Định Mệnh Đời Anh

Chương 16: Cô không biết tôi?



“Thiếu gia! Đó chẳng phải là thiếu phu nhân sao?” người tài xế đang dừng đèn đỏ lướt

mắt qua kính chiếu hậu thấy hình ảnh Tống Gia Tuệ ngồi như khóc bên đường. Hoàng Minh Huân nhìn theo hướng tài xế chỉ, quả nhiên là cô đang ngồi bên đường khóc thật

đáng thương. Gương mặt anh thoáng vẻ nghi hoặc nhưng lại lạnh lùng bảo tài xế “Lái

xe đi. Quan tâm cô ta làm gì”.

Anh lại nhìn vào tờ báo trong tay nhưng không thể đọc nổi nó có nội dung gì nữa, trong đầu chỉ là cảnh cô thất thần bên đường.

Đã có chồng rồi mà còn ngồi ngoài đường khóc như vậy nhìn vào tưởng như cô bị người ta ức hiếp, ấm ức lắm vậy. Thật là mất mặt mà!

Tài xế nghe vậy không dám nói gì thêm chỉ nhìn kính chiếu hậu lần nữa rồi mới rời đi, lần này thấy Tống Gia Tuệ lững thững đi ra phía đường lớn, bước từng bước như người vô hồn, mặt mũi tài xế biến sắc.

“Hình như cô ấy đang định tự tử?”.

Hoàng Minh Huân cũng nhìn theo hướng đó, đập vào mắt là một người phụ nữ vừa đi vừa khóc vô cùng bất lực như muốn tìm cách giải thoát cho bản thân.

“Dừng xe!”.

Tài xế tấp xe vào bên đường. Xe chưa dừng hẳn Hoàng Minh Huân đã xuống xe lao về phía cô.

Tống Gia Tuệ đang đi bỗng nhiên có một bàn tay to lớn kéo mạnh tay cô về phía sau. Cô theo quán tính đập vào ngực rắn chắc của gười đàn ông đó, mặt mũi đều cảm thấy đau. Cô lấy tay xoa xoa mũi rồi ngước mặt lên muốn hỏi tại sao lại kéo tay cô nhưng chỉ thấy gương mặt lạnh lùng nhìn cô, lời định nói cũng bị nghẹn lại.

“Cô muốn chết đấy à?”

Dáng người này, giọng nói này, ngữ khí này tại sao lại giống “người kia” như vậy?

Thấy người cô vẫn dán sát vào người đàn ông đó, cô nhanh chóng đẩy anh ra “Gì chứ? Anh làm gì vậy?”

Mặt anh tối sầm lại “Vừa xảy ra chuyện một tí thì muốn chết? Lại ra ngoài đường cho xe tông, cô không nghĩ cho mình thì phải nghĩ cho người ta chứ. Cô làm vậy người ta phải trả phí mai táng cô à?”

Cô cảm thấy oan ức “Anh bị điên sao? Tôi đâu phải thuỷ tinh vừa chạm một cái là vỡ chứ, đâu phải đụng chuyện là muốn chết được”.

Thì ra anh ta tưởng cô muốn tự tử nên chạy đến cứu, cô không biết nên khóc hay nên cười đây, cô chỉ về phía mặt đường “Lắc tay của tôi làm rơi. Tôi chỉ muốn nhặt lại thôi chứ không phải tự tử như anh nghĩ đâu”.

Theo hướng chỉ của cô đúng là có chiếc lắc tay bằng bạc ở đó, anh thấy mình như tên ngốc khi ngăn hành động của cô lại.

Thẹn quá hoá giận, anh bỏ đi trong sự ngơ ngác của cô. Rất quen! Chắc phải gặp anh ta mấy lần rồi nên mới có cảm giác như vậy nhưng không tài nào nhớ ra được.

Cô nheo mắt nhìn theo dáng anh ta, khẽ lắc đầu rồi đi nhặt lắc tay của mình.

Ù...Ù...

Chiếc xe chở hàng từ xa chạy đến, khoảng cách khá xa người trong xe nghĩ cô sẽ tránh kịp nên không giảm tốc độ. Tống Gia Tuệ vừa cầm lắc tay lên, nghe tiếng xe cô ngẩng đầu lên, một chiếc xe đang hướng về phía mình. Chắc do sợ hãi, hai chân cô mềm nhũng không còn sức để chạy nữa.

Lại là bàn tay ấy một lần nữa kéo cô lại. Thật may chiếc xe đó không đâm vào anh mà chỉ quẹt qua người. Hai người lăn tròn mấy vòng trên mặt đường, tay anh vẫn ôm chặt người cô.

Người trên xe vừa sợ vừa tức mắng hai người “Không biết nhìn đường à?”

Im lặng một vài giây, Hoàng Minh Huân lạnh lùng liếc nhìn người phía trên mình “Nằm ở đó thích lắm sao?”

Lời nói của anh kéo cô về thực tại, lúc này cô đang nằm trên người anh. Quả thật xấu hổ quá đi!

Tống Gia Tuệ đỏ mặt, lúng túng đứng lên. Cô cảm giác vừa sợ hãi vừa hối hận, không ngờ anh cứu cô.

“Cảm ơn anh đã cứu tôi”.

Ánh mắt cô dừng lại trên vai anh phát hiện nó đã ướt một mảng “Anh bị thương rồi. Để tôi đưa anh đi bệnh viện, tôi... tôi có thể bồi thường cho anh”.

“Im miệng” Hoàng Minh Huân quát làm cô sợ hãi không dám nói gì, chỉ đứng trơ ra đó.

Anh quay người đi về phía chiếc xe đang đợi mình, đi được vài bước cảm giác người phía sau vẫn đứng im đó, anh lớn tiếng “Tôi bảo cô im chứ đâu phải bảo cô không được đi. Vừa rồi chẳng phải nói đưa tôi vào bệnh viện sao? Đứng ngơ ngác ở đó làm gì?”

Cảm giác người đàn ông này hết sức lạnh lùng, ngữ khí bức người khác phải nghe theo cô hơi tức giận nhưng nghĩ lại người ta vừa mới cứu mình còn bị thương nữa nên cô cũng thông cảm “Anh là ai mà nói chuyện với tôi như vậy chứ?” Dù nói vậy nhưng cô vẫn đi theo.

Chồng cô! Cô không nhận ra?

Thế mà bảo cái gì mà biết làm vợ là như thế nào... Dù chỉ xuất hiện trong buổi tốt không nhìn rõ khuôn mặt nhưng dáng người, giọng nói tới như vậy mà cũng không nhận ra...

“Cô không biết tôi?” Anh nheo mày hỏi lại.

“Tôi cảm giác anh có chút quen nhưng thật sự không nhớ gặp anh ở đâu”

Cô nói anh có vẻ quen nhưng lại không nghĩ đến người đầu ấp tay gối với mình đầu tiên?

Đầu Hoàng Minh Huân muốn bốc hoả, nếu nghe cô nói thêm nữa chắc chỉ sợ mình đem cô nhốt trong nhà không cho ra ngoài nữa để cô mãi mãi không quên anh là ai.

Hoàng Minh Huân thật sự chưa tìm được lý do khoa học nào để chú chọn cô làm đối tượng kết hôn cho anh.

“Lên xe đến bệnh viện”.

Cô thấy anh cử động tay chân không có gì bất thường cũng muốn đến bệnh viện thầm thở dài nhưng vẫn lên xe.

Ngồi trong xe, cô cố gắng ngồi xa anh hết mức có thể vì cảm thấy người đàn ông này tâm cơ thật khó đoán.

Người đàn ông liếc mắt nhìn cô “Sợ tôi ăn thịt cô sao?”

Câu nói này... Tại sao lại giống như vậy chứ?Cô nhìn người bên cạnh với ánh mắt đầy nghi hoặc nhưng chợt nhớ ra một chuyện “Có thể nói tài xế anh dừng xe cạnh ATM gần bệnh viện được không? Hiện giờ tôi không có tiền mặt”.

“Nhìn cách cô ăn mặc thế này mà ra đường không có tiền mặt. Định để người khác mời cô sao?” Hoàng Minh Huân không để lộ cảm xúc nhưng có thể thấy anh rất khó chịu.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv