Đối mặt với ánh mắt sát khí và giọng nói sắc lạnh của Lãnh Dạ Thần làm Đoạn Mộc Lan thoáng chốc run sợ. Bà ta đuối lý nằm vật ra sàn bắt đầu ăn vạ, gương mặt trung niên chỉ vài phút đã nước mắt ngắn nước mắt dài rơi lả chả. Thấy Lãnh Dạ Thần và Lâm Lệ Khiết vẫn không nói gì Đoạn Mộc Lan càng được nước làm tới:
- Các người là đồ độc ác, các người hãm hại con gái tôi. Có chết tôi cũng không tha cho các người.
Tiếng ồn bên dưới trong thời gian ngắn đã kinh động cả nhà, Lãnh lão gia thấy người phụ nữ mình thương quỳ khóc trên đất thì rất đau lòng, chớp mắt liền quên những chuyện bà ta từng làm với đứa con trai tội nghiệp. Nhìn thấy Lãnh Dạ Thần vẫn đang ung dung ngồi uống trà dù biết không phải lỗi của anh Lãnh lão gia cũng mắng:
- Dạ Thần, thấy mẹ ngã sao không biết đến đỡ? Ta không nhớ đã dạy con thành một người vô tình như vậy. Nhìn Tiểu Lộ đi, chưa gì đã biết chạy lại đỡ mẹ, nó còn nhỏ hơn con đó. Lớn mà không biết suy nghĩ.
Sau câu mắng ấy chỉ thấy gương mặt Lãnh Dạ Thần đanh lại, cả cơ mặt căng cứng như đang cố gắng kiềm chế nỗi bực tức. Thấy vậy Lâm Lệ Khiết bên cạnh mới lặng lẽ vuốt lưng an ủi anh, từ nhỏ mỗi khi anh buồn cô đều sẽ làm như thế. Lấy lại sự bình tĩnh vốn có Lãnh Dạ Thần đáp:
- Theo ba tôi nên đỡ bà ta lên sao? Nhưng người như bà ta không xứng đáng! Bà ta không phải mẹ tôi nên tốt nhất tự biết thân biết phận, khoác được lên người cái danh Lãnh phu nhân không có nghĩa một tay che trời cũng được. Còn về ba, ba nói không nhớ đã dạy dỗ tôi thành người như bây giờ phải không? Vậy tôi nói cho ba biết, ba chưa từng dạy tôi bất cứ điều gì nên càng không có tư cách phán xét tôi. Dù tôi có sống vô tình cũng sẽ không bạc tình và bội bạc như ba. Lãnh Lộ đỡ người phụ nữ kia vì bà ta là mẹ nó chứ không phải mẹ tôi. Mong ba nhớ!
Một tràng dài lý lẽ được đưa ra làm Lãnh lão gia cứng miệng, ông không biết phải trả lời thế nào. Bao nhiêu năm qua Lãnh lão gia chưa từng nghĩ con mình đã lớn khôn đến mức không sợ trời không sợ đất như thế. Tình này của Lãnh Dạ Thần đặc biệt rất giống mẹ anh, một người cương trực và không sợ bất cứ điều gì cả.
Không muốn mất mặt trước con mình nên dù đuối lý Lãnh lão gia vẫn quyết không bỏ qua. Ông đỡ Đoạn Mộc Lan ngồi lên ghế rồi xoay sang Lãnh Dạ Thần nói:
- Tốt xấu gì bà ấy cũng chăm sóc con từ nhỏ không có công lao cũng có khổ lao, sao con có thể vô tình như thế?
- Ba nói sao? Cái gì gọi là không có công lao cũng có khổ lao? Đánh tôi, mắng tôi, bỏ đói tôi, nhốt tôi, những việc này thì ra đều là lo lắng cho tôi. Đến bây giờ tôi mới biết bà ta là người chăm tôi từ nhỏ đấy!
Đến mức này Đoạn Mộc Lan vì sợ mất mặt nên đã bẻ lái câu chuyện sang hướng khác:
- Nhưng con cũng không thể vì ghét dì mà hãm hại em gái chứ? Con bé còn nhỏ người non dạ…
- Con gái dì còn trẻ người non dại? Cô ta năm nay đã hai mươi mấy tuổi rồi mà con trẻ người non dại. Dì Lan này, tôi thấy dì nói như vậy không đúng đâu, theo tôi con gái dì tính toán rất tốt đó. Cô ta cả gan dám đưa tôi vào bẫy để trừ khử tôi đó, dì nói tôi nên làm sao?
- Tôi… không thể nào! Con tôi tuyệt đối không như thế! Cậu vu khống nó!
- Vu khống? Tôi có đoạn trích camera việc con gái bà dụ dỗ người khác ra sao, có luôn cả video cô ta hành động thế nào. Bà có muốn xem không?
Lãnh lão gia tử đứng một bên không hiểu gì liền hỏi:
- Vậy là sao? Rốt cuộc Lãnh Diệu đã làm gì?
- Cô ta bỏ thuốc Khiết Khiết, muốn dùng cô ấy để loại trừ tôi đấy! Theo ba tôi có nên đứng yên chịu trói không?
- Việc này…
- Còn có việc đó sao?
Sau câu hỏi ấy đồng loạt cả nhà đều nhìn về phía cầu thang, Lãnh lão gia tử đang chống gậy từ cầu thang đi xuống. Nét mặt ông giận dữ, bàn tay run run không kiểm soát được. Thấy vậy Lâm Lệ Khiết liền chạy đến đỡ, cô dìu Lãnh lão gia từ ra ghế ngồi rồi nhẹ nhàng đứng bên cạnh. Thật không may thay, những điều Lãnh Diệu làm tất cả đều thu vào lỗ tai của người quyền lực nhất. Lãnh Dạ Thần vốn dĩ là đứa cháu Lãnh lão gia tử yêu thương từ nhỏ, Lãnh Diệu lại có ý đồ xấu với anh xem ra lành ít dữ nhiều.
Quả thật suy đoán đó không sai, Lãnh lão gia tử nói:
- Thân làm cha mẹ mà không biết dạy con, để con cái trong nhà làm hại lẫn nhua là sao hả? Việc của Lãnh Diệu lần này không ai được nhúng tay vào cứu nó, nó đã lớn rồi phải tự giải quyết hậu quả mình gây ra.
- Nhưng ba, con bé chỉ là dại dột…
- Dại dột mà lại có thể chuẩn bị chu toàn để trừ khử người khác. Dại dột mà lại tính toán ra được cả một kế hoạch hoàn hảo như vậy, con gái hai người quả là dại dột.
- Nhưng ba…
- Đủ rồi, tôi không muốn nghe nữa! Nói lại lần cuối nếu ai dám giúp Lãnh Diệu và Diêu Tịnh Vũ chính là chống lại Tiểu Thần mà chống Tiểu Thần là chống ta.