“Cô hãy rời xa anh Dương đi! Cô căn bản không xứng với anh ấy!”
An Hạ cố gắng mở mí mắt đang muốn sập của mình, cô đưa mắt nhìn về cô gái trước mặt mình. Ngũ quan dễ thương, cô bé cùng lắm là 15 tuổi. Miệng nhỏ xinh cứ mở ra là “anh Dương, anh Dương của tôi”. Thật là dụ dỗ người ta chọc ghẹo mà. Cô bé là một lolita chính hiệu.
Vâng, cô và Dương đã tới quê hương của anh, Đài Loan, cũng như là thành thị đồ sộ, Đài Bắc. Cô vừa mới đáp chuyến bay tối hôm qua cùng Dương. Buổi sáng vừa mới mở mắt là cô đã không nhịn được mà lôi kéo Dương đi mua sắm. Vốn là 2 người tính ở lại Đài Bắc vui chơi vài ngày rồi mới về nhà chính của dòng họ Trần.
Có ai ngờ, sau khi cô mua sắm thỏa thích thì Dương bị gọi đi. Cũng tại sân bay làm ăn thất trách, lạc mất hết va ly của Dương, cô có đi theo cũng vô dụng nên trực tiếp ở lại khu mua sắm ăn chơi.
Cô đang tính vào quán trà sữa nghỉ ngơi một chút, ai dè có lolita tới nói chuyện với cô. Nhưng lolita cho cô một kinh hỉ mà! Lại là nợ đào hoa của cái tên Thái Dương ấy! Mọi thứ không thành vấn đề, vì lolita quá ư là dễ thương~(*≧ω≦)
An Hạ dùng hai tay chống cằm lộ vẻ háo sắc nói chuyện với lolita đối diện.
“Em muốn theo chị về nhà không~?”
Lolita méo mặt nhìn sang vệ sĩ của mình. Rất nhanh, lolita đã lấy lại phong độ.
“Cô muốn bao nhiêu tiền để rời xa anh Dương của tôi?” Lolita chìa tay ra, cuốn sổ ngân phiếu từ trong áo vest của vệ sĩ nhanh chóng được đặt lên tay của lolita.
“Em nghĩ bao nhiêu?”
“ 5 ngàn đô? 10 ngàn hay 100 ngàn?”
An Hạ thầm vuốt mồ hôi mặt trong lòng. Lolita thật là hào phóng mà! Cuối cùng ước mơ cũng đã thành hiện thực, hồi nhỏ khi coi những bộ phim cẩu huyết, mẹ chồng hoặc nữ phụ ký chi phiếu để nữ chính rời xa nam chính. Đã vậy nữ chính còn nhu nhược mà rời xa thật. Bây giờ cô cũng có thể thay đổi số phận nữ chính rồi!
“ 50 ngàn đi em.” Cô muốn xem thử lolita sẽ làm thế nào.
Lolita trố mắt nhìn cô “Chỉ như vậy? Vậy là cô sẽ rời xa anh Dương?”
An Hạ liền gật đầu bừa bãi. Rất nhanh, lolita đã ký xong tờ chi phiếu.
“Nè! Cô rời xa anh Dương đi!” Lolita da trắng mịn, mặt tròn tròn như bánh bao. Thật là xao xuyến lòng người a!
An Hạ cầm lấy tờ chi phiếu. Nhìn về góc trên cùng, bên trái, đề tên là Lục Viễn, nhà bank từ Thụy Sĩ. Cô ngẩng đầu, ánh mắt chạm với lolita. Sự chột dạ hoàn toàn thể hiện trên khuôn mặt cô ấy. Nhìn đến nhìn lui cơ hội lolita mang tên “ Lục Viễn” chỉ khoảng là 2%.
An Hạ quay sang nhìn vệ sĩ, thì ánh mắt hoàn toàn rét lạnh. Không giống một người vệ sĩ, giống như một người quyền cao chức rộng. Một người đứng trên vạn người hơn là một người vệ sĩ nhỏ bé.
Khoé môi cô hơi nhếch lên, nở nụ cười thật tươi nhìn về lolita “Lolita à, em diễn dở quá đi. Em là em họ của Dương chứ gì.”
“Ai nói với cô…”
“Bé cưng à, em bị lật tẩy từ lúc bắt đầu rồi.” Người vệ sĩ đứng bên cạnh nghe câu nói của An Hạ ngay lập tức ngồi xuống cạnh lolita giải thích.
Đôi mắt của lolita lập tức ngập nước, nhào vào ngực của người vệ sĩ. Tiếp theo là những cảnh ngược cẩu đơn thân. Trong khi An Hạ buồn chán nhìn về hai người đang đóng phim đối diện mình thì một phu nhân khoảng 50 tuổi sải bước về phía cô.
Bốp, bốp, bốp, sau dó bà mở miệng nói thứ tiếng mà cô nhớ nhung “ Tốt! Tốt! Con dâu ta phải như vậy chứ!”
Quay sang thì không biết mặt lạnh và lolita biến mất từ lúc nào.
An Hạ lập tức khôi phục, mặt dày đi vuốt mông ngựa “Dạ, đâu có. Tại Dương hay dạy con phân tích, bệnh nghề nghiệp của anh ấy mà.”
Có người mẹ nào mà nghe người ta khen con mình mà không thích đâu? Phu nhân Trần cũng không ngoại lệ, ngay lập tức độ hảo cảm lại tăng lên.
An Hạ đứng lên tính ôm bà như sự chào hỏi. Phu nhân Trần cũng thân thiện mà ôm lại cô. Phu nhân Trần quan sát cô gái trước mắt.
Cô không hề thiếu sự năng động của tuổi trẻ, mắt trong suốt nhưng lại không thấy đáy, nhan sắc thì khỏi phải nói, đuôi mắt lộ vẻ sắc sảo. Càng nhìn bà lại càng thấy An Hạ giống như bà hồi trẻ. Nét mặt của cô lại càng giống một người mà bà biết.
“Chào bác, con là An Hạ.”
“Ừ, bác có nghe Dương nhắc qua. Chào con.”
Bà Trần trực tiếp kéo An Hạ ngồi xuống và điều tra gia phả. Sau một hồi nói chuyện bà lại thấy càng nhiều sự trùng hợp, bà nhịn không được mà hỏi An Hạ.
“Mẹ con tên gì?”
“Mẹ con tên là Dương Ngọc Anh ạ.”
“Thật hả con? Con họ gì?” Nhìn bà như nhận được kinh hỉ, làm cho An Hạ có cảm giác bà biết mẹ cô.
“Con họ Lưu ạ, Lưu An Hạ. Bác biết mẹ con ạ?”
“Biết chứ sao không biết! Hồi trước bác và mẹ con là bạn thân, sau này bác cưới chồng, đi sang đây liền mất liên lạc. Thời đó làm gì có internet như bây giờ.”
“Vậy tên của Dương là từ họ của mẹ con ạ?”
“Đúng rồi con! Bác tên Hạ Tử Thanh, không ngờ lời hứa năm xưa mẹ con vẫn nhớ!”
Hai người vốn đã thân, nay lại còn thân hơn. Ngồi một lát hơi chán, bà Trần liền kéo cô đi spa.
Trước quầy tiếp tân
“Ngồi trên máy bay mệt lắm phải không con? Mình làm massage nhé? Coi da mặt con nè, thức khuya học phải không con. Mình làm facial nhé?...” Bà Trần liến thoắng, gần như không còn chỗ cho An Hạ chen một câu nào vào.
Cô tiếp tân đang đứng, có thể tưởng tượng được tháng này tiền thưởng đang bay vào túi mình.
Trong lúc hai người đang hưởng thụ thì bà Trần nói “Con biết không? Đời phụ nữ nhanh nở cũng mau tàn lắm con à. Quan trọng là mình phải bảo trì nhan sắc. Mặc dù tin tưởng chồng mình sẽ không chán cơm thèm phở, nhưng cám dỗ ngoài kia nhiều lắm con. Lúc nào mình cũng phải đẹp con hiểu không? Bảo trì nhan sắc là chuyện quan trọng nhất. Còn nữa, phụ nữ là phải tự lập, có chia tay mình cũng có đường lui con à…”
An Hạ nằm kế bên chỉ có thể nói “Vâng, dạ”.