Định Mệnh Anh Và Em - Quai Quai Băng

Chương 270: Lần đầu tiên giao thủ, toàn thắng (2)



Los Angeles.

"Tổng giám đốc, ông Robert nói ông ấy muốn gặp ông."

"Tôi biết rồi."

Kết thúc cuộc điện thoại nội bộ, Đàm Dịch Khiêm buông văn bản trong tay ra, sau đó đứng dậy bước ra khỏi bàn làm việc, đi tới trước tủ rượu rót rahai ly Laffey năm 88 cho anh và cả Robert.

Không tới một phút, cửa phòng làm việc đã vang lên tiếng gõ nho nhỏ.

Đàm Dịch Khiêm cầm lên ly rượu nói, "Vào đi."

Người đến là Robert, anh nhìn thoáng qua Đàm Dịch Khiêm rồi mới bước vào phòng làm việc.

Đàm Dịch Khiêm lấy một ly Laffey đưa cho Robert, "Cậu đừng từ chối, là Laffey năm 88."

Robert nhận lấy ly rượu, nhìn thứ chất lỏng màu đỏ thẫm sóng sánh trong ly, bỗng nâng ly lên uống một hơi cạn sạch.

"Uống thả cửa hình như không phải phong cách của cậu."

Đàm Dịch Khiêm tựa vào tủ rượu, rất có phong cách quý ngài mà nhấp một hớp rượu đỏ.

Robert đi về phía Đàm Dịch Khiêm, nhìn thẳng vào tròng mắt đen láy tĩnh mịchcủa Đàm Dịch Khiêm, dịu giọng nói, "Tôi có đi thành phố Y một chuyến,cũng gặp được Tử Du và Liễu Nhiên."

Không ai có thể nhận thấyđược động tác nhấp rượu của Đàm Dich Khiêm trong một giây bỗng khựnglại, nhưng vẻ mặt anh không chút cảm xúc nhìn Robert, "Tôi biết cậu sẽđi tìm cô ấy."

Robert kiềm chế tức giận thốt ra, "Câu có biếtrằng bây giờ mỗi một tế bào trên người tôi đang gào lên thúc giục hãyđập cho cậu một trận không?"

Đàm Dịch Khiêm thong thả nói, "Cậu sẽ không làm thế, nếu không cậu đã động thủ từ nãy giờ rồi."

Robert phiền não lắc đầu, chợt thở dài nặng nề nói, "Dịch Khiêm, tôi biết giữa cậu và Tử Du có rất nhiều vấn đề, nhưng mà tại sao lại đến nông nỗiphải ly hôn? Cậu đã quên lúc đầu cậu đã cố gắng như thế nào để Tử Du trở về bên cậu sao?"

Cho đến hôm nay, Đàm Dịch Khiêm đáp lại cũng chỉ là một câu hời hợt bâng quơ, "Có lẽ ngay từ ban đầu đã lựa chọn sai lầm."

"Sai lầm?" Robert không dám tin nói, "Câu còn có thể nói ra những lời này?Nếu như để Tử Du nghe được, cô ấy sẽ buồn khổ đến mức nào!"

Đàm Dịch Khiêm liếc xéo Robert, hỏi ngược lại, "Tôi rất là ngạc nhiên đấy, tại sao cậu lại quan tâm đến cô ấy nhiều như thế?"

Robert buột miệng nói, "Bởi vì cả cậu và Tử Du đều là bạn tôi, tôi không đànhlòng nhìn hai người các cậu phải đi đến tình cảnh này."

Đàm DịchKhiêm cười khẽ, "Chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng, tôi nghĩ rằng cậu phải rõ hơn ai hết." Ý tứ trong câu này là Đàm Dịch Khiêm ám chỉ Robert và Đàm Tâm.

"Tôi hiểu chuyện tình cảm là không thể miễn cưỡng,nhưng tình cảm cậu và Tử Du cũng không phải miễn cưỡng mà có được....Dịch Khiêm, tôi với cậu học cùng trường ba năm, làm bạn mười năm, tôirất rõ tình cảm của cậu, hiểu rõ cách làm người của cậu, cậu đối với TửDu, tuyệt đối không phải là cái loại biểu hiện lạnh nhạt lúc này củacậu.

Giọng Đàm Dịch Khiêm hơi trầm xuống, "Là cô ấy bảo cậu nói với tôi những điểu này?"

Robert kinh ngạc, "Tại sao cậu nghĩ như vậy?"

Đàm Dịch Khiêm đi tới trước cửa sổ sát đất, nhìn toàn cảnh thành phố phồnhoa nhếch môi nói, "Cô ấy luôn rất giỏi đóng giả một vẻ mặt khiến chongười ta thương hại, không phải sao?"

Robert nhíu mày thật sâu, "Dịch Khiêm, Cậu.... Cậu.... Sao cậu có thể nói ra những lời như thế?"

Đàm Dịch Khiêm vẫn nâng ly rượu đỏ nhấp nhẹ một hớp, "Tôi thấy rằng cô ấyrời đi như thể không có một chút vướng bận nào, cũng có thể coi là mộtngười phụ nữ biết tự trọng."

Robert tức không chịu được bật thốtlên, "Đàm Dịch Khiêm, tình bạn chúng ta gắn bó nhiều năm như vậy nhưngkhông ngờ tôi lại nhìn lầm cậu! Xem ra, lựa chọn của Tử Du là đúng, vĩnh viễn gạt bỏ cậu ra khỏi thế giới của cô ấy mới là chuyện mà cô ấy cầnphải làm nhất!!"

Không ai nhận ra hình ảnh ngược lại trên mặt cửa sổ chính là dung mạo anh tuấn dần dần ảm đạm ưu thương.

Robert bực tức xoay người bỏ đi.

Trước khi xoay người bước ra khỏi phòng làm việc của Đàm Dịch Khiêm, Robertnắm chặt nắm tay nói, "Đàm Dịch Khiêm, chắc là cậu không biết, Tử Du vốn không mong tôi tới tìm cậu, bởi vì cô ấy bây giờ quả thật rất tốt, côấy cắt tóc, thay đổi tâm trạng, so với lúc ở bên cậu còn vui vẻ hơn rấtnhiều.... Mà cậu, có thể còn chưa ý thức được, cậu đã hoàn toàn mất đicô ấy!!"

Nói xong những lời đó, Robert giận dữ bỏ đi.

....

Sau khi Robert đi vào thang máy, Đan Nhất Thuần cũng bước ra từ phía sau một chậu cây cảnh to bên ngoài phòng làm việc.

Đúng thế, vừa rồi Đan Nhất Thuần tới tìm Đàm Dịch Khiêm thì vô tình ngheđược cuộc nói chuyện của Đàm Dịch Khiêm và Robert, hiển nhiên, cuối cùng cô cũng không đi vào phòng làm việc.

Trong đầu đều là nội dungcuộc đối thoại của Robert và Đàm Dịch Khiêm, Đan Nhất Thuần đi nhẹ tớitrước cửa phòng làm việc, ngước mắt nhìn về phía bóng dáng cao lớn côđơn tịch mịch giờ phút này đang đứng lặng trước cửa sổ sát đất, tronglòng vô cùng đau đớn.

Bỗng dưng, cô xoay người đi chạy vào thang máy.

Đi ra khỏi thang máy, cô lấy điện thoại di động ra gọi đi, "Phải, tôi muốn đặt vé đi thành phố Y Trung Quốc.... Càng nhanh càng tốt!"

-

Trời vừa hừng sáng, Hạ Tử Du còn đang ngủ say sưa, mơ mơ màng màng nghe thấy người giúp việc gõ nhẹ cửa gọi, "Cô Hạ, cô Hạ...."

Hạ Tử Du ngồi dậy, vuốt vuốt mái tóc ngắn, nhân lúc đã tỉnh táo được đôi chút liền hỏi, "Có chuyện gì không?"

Người giúp việc cung kính trả lời, "Ngoài cửa có một vị cô Đan nói muốn gặpcô, cô ta nói có chuyện quan trọng muốn nói với cô, nhưng bà chủ khôngđồng ý cho cô ấy gặp cô chủ.... Dì Lưu nói cứ để cho tôi thông báo vớicô một tiếng."

Giây phút này cô đã hoàn toàn tỉnh táo, vén chănbước xuống giường, lập tức mở cửa phòng, gấp gáp nói với người giúpviệc, "Cô ta đi chưa?"

Người giúp việc lắc đầu, "Cô ta không chịu đi, nói nhất định phải gặp cô, nhưng bà chủ không cho phép cô ấy vào."

"Tôi xuống ngay đây, cô cản lại đừng để cho cô ấy đi."

"Dạ."

Dặn dò người giúp việc xong, Hạ Tử Du chạy vào phòng tắm, nhanh chóng làm vệ sinh cá nhân.

Không tới năm phút đồng hồ Hạ Tử Du đã xuống tới tầng một.

Bà Hạ lúc này đang nhàn nhã ngồi uống trà, nhìn thấy dáng vẻ vội vàng củaHạ Tử Du, bà Hạ hỏi con gái, "Có chuyện gì mà vội thế?"

Hạ Tử Du hỏi, "Mẹ, bạn con đâu?"

Sắc mặt bà Hạ ngay lập tức sa sầm xuống, "Ai nói với con?"

"Mẹ, cô ấy là bạn con."

Bà Hạ tức giận nói, "Con cho rằng mẹ không nhận ra cô ta chính là con hồly tinh hôm ấy đi cùng với Đàm Dịch Khiêm sao? Con nhìn thấy cô ta chỉtổ bẩn mắt con mà thôi."

Hạ Tử Du an ủi bà Hạ, "Mẹ, Nhất Thuầnkhông giống như mẹ nghĩ đâu.... Mẹ để cho con gặp cô ấy trước đã, sauđó con sẽ giải thích với mẹ, được không?"

Bà Hạ lo lắng nói, "Tử Du, cô ta và Đàm Dịch Khiêm hiện tại đã là một đôi, không chừng là tới thị uy với con đó...."

"Mẹ, mẹ suy nghĩ nhiều quá.... Đừng lo cho con, con không gặp cô ấy ngượclại làm cho người ta cảm thấy con vẫn chưa vứt bỏ được."

"Aizzz...."

Hạ Tử Du lập tức vọt ra khỏi cửa phòng khách.

Đi đến cửa lớn biệt thự, Hạ Tử Du bảo người giúp việc, "Mau mở cửa đi!"

Đan Nhất Thuần lúc này đang đứng ở ngoài cửa lớn biệt thự, sững sờ nhìn một Hạ Tử Du tóc ngắn xinh đẹp trước mắt, nghiễm nhiên không thể tin được.

Sau khi cửa lớn mở ra, Hạ Tử Du đi ra áy náy nói, "Nhất Thuần, thật xin lỗi, cô mau vào đi...."

Đan Nhất Thuần ngơ ngẩn sững sờ mà nhìn chằm chằm vào Hạ Tử Du, "Tử Du, cô...."

Hạ Tử Du nhìn lại mình một chút, đột nhiên bừng tỉnh hiểu ra, "À, phảirồi, tôi cắt tóc rồi.... Không có gì, chỉ đổi lại kiểu tóc mà thôi."

Đan Nhất Thuần đột nhiên rũ mi mắt xuống, khổ sở nói, "Tử Du, thật xin lỗi!"

Hạ Tử Du nhíu mày, "Sao cô phải nói ‘Xin lỗi’ với tôi? Cô từ xa tới đâytìm tôi, để cô đứng ngoài cửa là tôi không đúng mới phải, cô mau vào đi, có chuyện gì chúng ta vào trong nhà rồi hãy nói."

Đan Nhất Thuần vẫn rũ mắt xuống, buồn bã nói, "Tôi không nên vào thì hơn, tôi nghĩ mẹcô cũng không hoan nghênh tôi đâu..... Tôi tới tìm cô là vì có mọtchuyện quan trọng tôi muốn nói với cô, hy vọng cô cho tôi thời gian nămphút để giải thích."

Hạ Tử Du không hiểu nhíu mày, "Chuyện gì?"

Đan Nhất Thuần nghiêm túc nói, "Tử Du, thật ra thì tôi...."

Lúc Đan Nhất Thuần vừa định mở miệng nói chuyện, thì một chiếc xe hơi caocấp màu đen đúng lúc này đang chạy về phía họ, trong giây phút mà ĐangNhất Thuần định mở miệng thì chiếc xe đó cũng kịp lúc dừng lại bên cạnhhọ.

Đương nhiên, chuyện Đan Nhất Thuần đang định nói cũng vì sự xuất hiện của chiếc xe này mà bị gián đoạn.

Từ trong xe bước xuống là một người đàn ông mặc âu phục màu đen, Hạ Tử Duvà Đan Nhất Thuần đều nhận ra được, anh ta là cận vệ của Đàm Dịch Khiêm.

Người cận vệ này xuất hiện cũng có nghĩa là——

Hạ Tử Du và Đan Nhất Thuần không hẹn mà cùng đưa mắt nhìn về phía chỗ ngồi phía sau của chiếc xe kia.

Cách cửa sổ thủy tinh màu đen, họ không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì, nhưng ngay sau đó cận vệ đã mở ra cửa sau xe.

"Dịch Khiêm?"

Đan Nhất Thuần vô cùng kinh ngạc.

Hạ Tử Du thản nhiên nhìn bóng dáng ngạo nghễ mạnh mẽ và rắn rỏi của Đàm Dịch Khiêm đang bước xuống xe.

Đàm Dịch Khiêm cất bước đi về phía hai người, Hạ Tử Du rõ ràng nhìn thấyánh mắt của Đàm Dịch Khiêm chỉ dừng lại trên người Đan Nhất Thuần, dĩnhiên, Hạ Tử Du biết nếu cô đang nhìn anh, anh nhất định cũng chú ý tớicô.

"Dịch Khiêm, anh...."

Đan Nhất Thuần vừa mới mở miệng, Đàm Dịch Khiêm đã ôm lấy vòng eo thon nhỏ của Đan Nhất Thuần, "Em nóimuốn đến thăm Tử Du, tại sao không nói để anh đưa em đi?"

"À, em...."

Lúc này Đàm Dịch Khiêm mới chuyển ánh mắt nhìn sang Hạ Tử Du, dịu giọng hỏi thăm, "Tử Du, em có khỏe không?"

Chất giọng từ tính trầm thấp đó vẫn như trước kia thường ở bên tai cô nóibiết bao lời ngon tiếng ngọt, nhưng hôm nay cảnh vẫn còn đó nhưng ngườiđã thay lòng.

Hạ Tử Du chỉ cười nhẹ, "Em vẫn khỏe."

"Liễu Nhiên đâu rồi?"

"Con bé vẫn chưa dậy, anh muốn gặp con bé sao?"

"Không, để lần sau đi.... Anh tới đây để giải quyết một số việc, Nhất Thuần nói muốn tới thành phố Y thăm em, cho nên dẫn theo cô ấy đến đây thăm emmột lần, thật không ngờ người cô ấy nhớ thương lại là em."

Hạ Tử Du mỉm cười nói, "Nhất Thuần, cám ơn cô đến đây thăm tôi, à, lúc nãy cô bảo muốn nói với tôi cái gì?"

Đan Nhất Thuần ngập ngừng một chút, bình tĩnh nói, "Là.... Về chuyện tôi và Dịch Khiêm ở bên nhau, tôi muốn chính miệng nói tiếng xin lỗi với cô,tôi....."

Hạ Tử Du cười nhẹ cắt ngang lời xin lỗi của Đan NhấtThuần, "Đừng nói với tôi những lời đó, như vậy sẽ khiến chung ta càngthêm ngượng ngùng mà thôi.... À phải rồi, hai người định ở lại đây baolâu?"

Đan Nhất Thuần nhìn về phía Đàm Dịch Khiêm, như đang hỏi ý kiến của anh.

Đàm Dịch Khiêm nói, "Nếu như hôm nay giải quyết xong việc, có lẽ ngày mai sẽ quay về."

Hạ Tử Du nghe vậy vẻ mặt như có điều rất là tiếc nuối, "Ồ....."

Đàm Dịch Khiêm hỏi, "Sao vậy, có chuyện gì?"

Hạ Tử Du trả lời, "Cũng không có việc gì, chỉ là đúng lúc Nhất Thuần tớithành phố Y chơi, em còn định nhờ Nhất Thuần giúp em đưa ra một vài ýkiến...."

Đan Nhất Thuần nghi ngờ hỏi, "Ý kiến về chuyện gì?"

Hạ Tử Du xấu hổ cười cười, "Mẹ tôi có ý giới thiệu con trai của người bạncho tôi, nghe nói cũng rất ưu tú, nhưng mắt nhìn người của tôi xưa naykhông được tốt, cho nên muốn nhờ cô giúp tôi nhìn xem, biết đâu có thểtìm được một đối tượng thích hợp nào đó để tìm hiểu."

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv