Định Mệnh Anh Và Em - Quai Quai Băng

Chương 146: Anh muốn ở bên cô (2)



Buổi tối trong khách sạn.

Đôi mắt Hạ Tử Du hơi sưng đỏ, ôm gối ôm ngồi dựa vào ghế sofa trong phòng.

Cô đã có thể tưởng tượng được Đan Nhất Thuần nhất định là một cô gái rất chu đáo, rất hiền lành.

Trên đời này, không phải bất cứ người phụ nữ nào cũng có thể đối xử tốt vớivợ trước và con gái riêng của chồng tương lai, thế nhưng Đan Nhất Thuầnlại làm được điều đó.

Nếu không phải cô vô tình hỏi Liễu Nhiên về Đan Nhất Thuần, cô cũng không biết được hóa ra Liễu Nhiên biết gọi côlà "Mẹ" bởi vì Đan Nhất Thuần chỉ dạy. Cô cũng đoán được, trong trí nhớnon nớt của Liễu Nhiên, hoàn toàn không có khái niệm nào với chữ "Mẹ"này. Chỉ mới lần đầu tiên nhìn thấy cô liền gọi cô như thế, đương nhiênlà có người lớn chỉ dạy, mà người này chắc chắn không phải là Đàm DịchKhiêm lúc nào cũng luôn bận rộn không có thời gian.

Cô tin rằngĐan Nhất Thuần thật sự là cô gái người tốt, dù thế nào đi nữa, cô rấtcảm ơn Đan Nhất Thuần đã cho cô tận tai nghe thấy Liễu Nhiên gọi cô là"Mẹ".

Thế nhưng, mặc dù đã chuẩn bị tâm lý, khi biết được con mình hoàn toàn cũng không nhận ra mình, cô vẫn cảm thấy rất khó chịu.

Cốc, cốc ——

Ngoài cửa phòng truyền đến tiếng gõ cửa có quy luật.

Cô để ôm gối xuống, đứng dậy ra mở cửa.

Hoàn toàn không ngờ rằng người đứng ngoài cửa phòng lại là Đàm Dịch Khiêm, Hạ Tử Du ngẩn ra, ánh mắt lo sợ không yên nhìn anh.

Vẻ mặt anh không lạnh lùng như thường ngày, lúc này thậm chí còn nhu hòahiếm thấy, anh hỏi, "Không phải em muốn tôi đứng đây nói chuyện với emchứ?"

Cô bình tĩnh hỏi, "Không biết anh đến tìm tôi có việc gì không?"

Sắc mặt anh có phần cứng ngắc, bờ môi mím chặt.

Nhẹ nhàng từ tốn mà điềm đạm, cô nói tiếp, "Rất cám ơn anh hôm nay đã chotôi được gặp Liễu Nhiên, mọi người dạy dỗ con bé thật tốt."

"Khóc à?" Vẻ mặt anh nghiêm túc, trầm giọng hỏi cô. Anh liếc mắt cũng thấy được quanh hốc mắt cô sưng đỏ.

Cô cúi đầu xuống không muốn trả lời anh.

Anh sải bước vào trong phòng, rồi lập tức đóng luôn cửa phòng lại.

Nghe được một tiếng ‘Cạch’ rất khẽ, cô đột nhiên ngước mắt lên nhìn mới phát hiện anh đã ở trong phòng, lại còn đứng ở vị trí gần cô trong gang tấc.

Cô kéo dãn khoảng cách hai bên, bình tĩnh lắc đầu, "Không có."

Anh chăm chú nhìn cô, nghiên cứu biểu cảm, tìm tòi dấu vết để lại trên mặtcô. Sau khi về nhà nhìn thấy Liễu Nhiên để món đồ chơi "Hoàng tử nhỏKaka" sang một bên, anh đột nhiên rất muốn gặp cô, như thể cảm nhận được tâm tình của cô vào lúc này, anh nghĩ rằng lúc này anh cần phải ở bêncạnh cô.

Cô biết cô đã bị anh nhìn thấu, vì không muốn anh ở lại chỗ này lâu thêm nữa, ánh mắt cô không còn trốn tránh anh mà nói thẳng, "Chẳng qua tôi chưa quen việc Liễu Nhiên xem tôi như người xa lạ."

Anh trả lời, "Trước kia Nhất Thuần là bác sĩ tâm lí cho trẻ em, cô ấy dạyLiễu Nhiên như vậy hy vọng em và Liễu Nhiên có thể gần gũi hơn chút."Khi Liễu Nhiên gọi cô là "Mẹ", anh cũng đã đoán được đó là chủ ý của Đan Nhất Thuần.

Cô có thể nhận thấy trong lời nói của anh dường nhưlà đang an ủi cô, cô cười nhẹ một tiếng, "Tôi biết cô Đan là một ngườikhéo hiểu lòng người, anh yên tâm đi, mấy năm qua tôi không gặp LiễuNhiên, Liễu Nhiên xem tôi là người xa lạ cũng là chuyện tôi đã sớm đoánđược, có thể gặp được Liễu Nhiên tôi cũng rất mãn nguyện rồi, tin rằngcô Đan có thể am hiểu về chăm sóc trẻ con hơn tôi......" Người có thểkhiến cho anh chủ động theo đuổi, đương nhiên sẽ là người phụ nữ vô cùng ưu tú.

Thấy anh không nói lời nào, cô nói tiếp, "Đã trễ rồi, cám ơn anh đã quan tâm, cô Đan bây giờ hẳn là đang ở nhà đợi anh về dùngcơm tối, anh nên về sớm một chút đi!" Hiện tại hay về sau, người anh cần tốn thời gian để bầu bạn và quan tâm khôngphải là cô, nên cô không cầnsự quan tâm lúc này của anh.

Anh nhìn cô một lát, không lên tiếng, cũng không biểu cảm gì.

Cô rất muốn anh đi khỏi đây, bởi vì có anh, cô không thể nào giữ được bình tĩnh.

"Bao giờ anh và cô Đan kết hôn?" Có lẽ do sự yên lặng của đôi bên khiến chobầu không khí quá mức lúng túng, cô liếc mắt nhìn anh rồi thản nhiên mỉm cười, "Đàm Dịch Khiêm, hồi tôi quen biết anh vẫn còn nhỏ, khi đó đã ước mơ có được tình yêu tốt đẹp chân thật, tuổi của cô Đan bây giờ cũngtương đương tuổi tôi hồi đó, thế nên nếu như đã dắt tay rồi, tôi hy vọng anh có thể đối xử tốt với cô Đan...... Nếu như lúc hai người kết hônđồng ý mời tôi, tôi sẽ tham dự hôn lễ của hai người." Cô cũng từng trảiqua khoảnh khắc nụ tình chớm nở, biết người phụ nữ không thể bảo vệ được tình yêu đầu tiên của mình sẽ phải dùng thời gian cả đời để quên. Tấtnhiên, cô sẽ không cho anh biết lúc này cô đang đau khổ thế nào chonhững việc đã trải qua.

Anh xem xét mỗi diễn biến rất nhỏ trên khuôn mặt cô cẩn thận, khàn giọng nói, "Em thật sự có thể rộng lượng như vậy sao?"

Cô sửng sốt.

Anh nhìn gương mặt nhỏ nhắn của cô, nói, "Em hãy nói cho tôi biết, thái độxa cách gọi tôi là ‘tổng giám đốc Đàm’, chúc mừng tôi và người phụ nữkhác kết hôn, em thật sự có thể làm ra vẻ bình tĩnh ung dung như vậysao?"

"Anh đi về đi!" Cô quay mặt, lạnh nhạt nói với anh, "Monganh đừng nói những lời không cần thiết để tạo thêm rắc rối cho chúng tanữa."

"Tôi không cảm thấy có gì rắc rối cả!" Anh đi vòng quatrước mặt cô, mất kiểm soát bắt lấy cổ tay cô, "Em nhìn tôi nói chuyện!Nếu giữa chúng ta còn có cơ hội, em có đồng ý thử bắt đầu lại với tôimột lần nữa không?"

"Buông tôi ra!!" Hạ Tử Du muốn gỡ tay anh ra, nhưng không thể nào làm được, bởi vì sức lực của cô hoàn toàn không thể so sánh với anh. "Tôi không muốn thử! Bây giờ tôi không muốn nhìn thấyanh nữa, mỗi lần thấy anh sẽ chỉ làm cho tôi nhớ tới những đau khổ đãtừng trải qua. Cho dù trong quá khứ tôi có bao nhiêu tình cảm với anh đi nữa, nó cũng phai nhạt theo thời gian mấy năm qua rồi! Thế nên bây giờtôi đã không còn một chút tình cảm nào với anh nữa, tới Los Angeles vớianh chỉ vì tôi còn nghĩ đến Liễu Nhiên, con bé là do tôi mang thai mườitháng sinh thành, lúc sinh con bé sự đau đớn đã trải qua đó cũng như thể nỗi đau mà anh đã tạo ra cho tôi, khiến tôi không bao giờ có thể quênđược!"

Đàm Dịch Khiêm buông tay.

Mặt anh cũng không biểu cảm gì, ánh mắt u ám đã có dấu vết của sự đau xót.

"Mời anh về cho!" Cô nói lại một lần chót, "Đừng vì chuyện tôi cứu anh khicòn nhỏ mà cho rằng cần phải báo đáp hay bù đắp gì cho tôi, huống chibây giờ anh cũng đã có một nửa kia của mình, cuộc sống của tôi cũng rấttốt...... Tôi mong anh đừng vì tôi mà bỏ lỡ tình cảm của anh và Đan Nhất Thuần." Trước kia anh có thể vì đền ơn Đường Hân mà đi trả thù một côgái xa lạ vô tội, cô cũng tin hôm nay anh sẽ sẵn lòng làm tổn thương côấy mà để họ bắt đầu lại lần nữa, nhưng cô không muốn đổi lấy hạnh phúcnhư vậy, huống chi như vậy hoàn toàn sẽ không hạnh phúc.

Đàm Dịch Khiêm đứng im bất động trong phòng, mãi đến khi tiếng chuông điện thoại di động của anh vang lên.

Điện thoại di động vang lên rất lâu, anh không nhận nhưng đối phương lạikhông buông tha, tiếng chuông điện thoại vẫn vang lên liên tục.

Rốt cuộc, anh chậm rãi lấy điện thoại di động ra.

"Dịch Khiêm, anh phải an ủi vợ trước của anh đó, con gái đã quên cô ấy, trong lòng cô ấy nhất định sẽ rất khó chịu...... Em sẽ chăm sóc Ngôn Ngôn cho anh, anh phải an ủi vợ trước anh thành công đấy, nhớ phải nắm chắc cơhội nha, tối nay không cần về nhà......"

Giọng nói Đan Nhất Thuần vang lên từ điện thoại.

Tuy giọng nói khẽ khàng, Hạ Tử Du cũng đã tránh ra vài bước, nhưng vẫn cóthể nghe thấy cuộc đối thoại giữa Đan Nhất Thuần và Đàm Dịch Khiêm.

Hạ Tử Du hơi giật mình kinh ngạc, bởi vì không thể nào tưởng tượng được Đan Nhất Thuần và Đàm Dịch Khiêm lại nói chuyện như thế.

Đàm Dịch Khiêm cúp máy, đưa lưng về phía cô, rồi cất bước đi về phía trướcnói, "Ba năm trước, không phải tôi không dòm ngó tới em...... Lúc em nhờ Kim Trạch Húc tới tìm tôi, tôi đang ở Los Angeles với Liễu Nhiên. Lúcấy Liễu Nhiên bởi vì không có em ở bên cạnh mà cả ngày khóc lóc khôngchịu ăn cơm, sau đó tôi bảo chị Dư tới thành phố Y tìm em......" Nói tới đây, anh dừng lại, "Tôi vẫn luôn cho rằng lúc đó em nhẫn tâm bỏ đứanhỏ, cũng tuyệt tình mà ký giấy ly hôn, nên lúc chị Dư báo với tôi KimTrạch Húc nói em không thể đến được, tôi thừa nhận lúc ấy tôi không hềnghi ngờ nguyên do tại sao em không thể tới được. Tiếp đó bởi vì tìnhtrạng của Liễu Nhiên càng trở nên nghiêm trọng nên tôi phải đến thànhphố Y một chuyến. Đêm đó, tôi nhìn thấy em và Kim Trạch Húc ở ngoài bancông, em còn chủ động hôn anh ta....."

Hạ Tử Du nghe anh nói tới đây thì bất chợt xoay người lại.

Anh...... Anh nói gì?

Lời anh vừa mới nói đó, có phải chứng tỏ ba năm trước anh vốn cũng không biết chuyện suýt chết vì sẩy thai hay không?

"Mấy năm nay bởi vì chút chuyện này mà trong lòng tôi vẫn rất khó chịu, chođến gần đây tôi mới biết thật ra thì em còn khổ sở hơn tôi...... Tối nay tôi vốn định giải thích với em về quan hệ giữa tôi và Đan Nhất Thuần,lúc này có lẽ em cũng không muốn nghe mấy lời giải thích này. Nhưng tôilại không muốn từ bỏ dễ dàng như vậy, mặc dù bên cạnh em đã có người cóthể bao bọc em, nhưng tôi vẫn hy vọng em có thể thận trọng cân nhắc câunói tôi vừa nói...... Em suy nghĩ kỹ rồi hẹn tôi, tôi sẽ giải thích vớiem quan hệ giữa tôi và Đan Nhất Thuần. Tất nhiên, nếu như em đã khôngcòn quan tâm đến những thứ này, đương nhiên tôi cũng sẽ không ép em ởlại Los Angeles...... Sau khi nói cho tôi biết lựa chọn của em, em cóthể rời đi bất cứ lúc nào em muốn, cũng hoan nghênh em đến Los Angelesthăm Liễu Nhiên bất cứ lúc nào......"

Dứt lời, anh chậm rãi bước ra khỏi phòng.

Anh vẫn luôn do dự không biết có nên nói với cô này nhưng lời này không,bởi vì anh sợ hiện tại nếu như anh đã có tình yêu mới rồi cô sẽ khôngmong muốn anh lại phá hoại nó. Nhưng mà, ngày đó ở bờ biển, lúc anhkhông khống khế được mà hôn cô, khoảnh khắc đó anh có thể cảm nhận đượctrái tim của anh và cô có chung một nhịp đập......

Anh không thểchắc chắn cô có còn quan tâm tới anh hay không, nhưng dựa vào khoảnhkhắc cả hai đều rung động trên bờ biển lần đó, anh muốn thử bắt đầu lạimột lần nữa......

Cô không biết, trước kia khi chưa biết cô,chứng kiến tình cảnh của thế hệ trước, anh vốn cho rằng thế giới nàyhoàn toàn không có tình yêu, mà hôm nay bởi vì anh, anh sẽ học nếm thửchuyện tình cảm này.

......

Sau khi anh đi rồi, cô ngồi sững sờ trên ghế sofa, suy nghĩ về những lời anh nói.

Như thể giật mình tỉnh ngộ, trong đầu lần lượt xuất hiện hình ảnh để vuột mất lẫn nhau từ ba năm trước.

Khi cô sảy thai cận kề với cái chết thì anh đang ở Los Angeles lo lắng choLiễu Nhiên, lúc Kim Trạch Húc đến khách sạn anh thường ngủ lại tìm anh,lúc đó anh không còn ở thành phố Y nữa rồi...... Còn lúc chị Dư đến tìmcô đúng lúc cô đang nghỉ ngơi điều dưỡng ở bệnh viện, có lẽ Kim TrạchHúc tức giận nên không cho chị Dư cơ hội mở miệng. Cho đến khi anh đíchthân đến tìm cô lại khéo trùng hợp, đêm hôm đó chính là trước một ngàycô chuẩn bị bay khỏi thành phố Y. Thật chất đêm hôm đó Kim Trạch Húc hyvọng cô dành cho anh một nụ hôn tiễn biệt, cô vẫn còn nhớ nụ hôn đó baogồm cả sự cảm kích của cô đối với Kim Trạch Húc, đêm hôm đó chính là lần đầu tiên cô cười sau những sự việc đã xảy ra, cô không ngờ cảnh tượngđó lại trùng hợp bị anh nhìn thấy......

Nếu như nói ba năm nayanh luôn hiểu lầm cô, việc này có thể giải thích tại sao lần đầu tiênlúc anh nhìn thấy cô ở Male, anh lại lạnh lùng như thể người xa lạ, vềphần lần thứ hai anh tới Male......

Khi đó chắc anh đã biếtchuyện cô tới Los Angeles thăm Liễu Nhiên, anh tới Male tìm cô hỏi chorõ ràng. Thì ra những điều tổng giám đốc Kiều nói ngày hôm đó là sựthật, anh tức giận vì thấy cô và Kim Trạch Húc ở bên với nhau, nên mớiphá hủy căn phòng cô ở...... Lúc đó trong lòng anh chắc cũng buồn bựclắm, anh không nên đến Male tìm cô!

Cô đã hiểu lầm anh......

Hóa ra ba năm trước, anh thật sự nghiêm túc đối với cuộc hôn nhân của họ,lúc cô mang thai ở bệnh viện anh từng nói muốn có cuộc sống hòa hợp cũng là chân thành......

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv