Quả nhiên, làm người ai cũng vậy, quả hồng cũng là chọn quả mềm để bóp.
Có trách cũng chỉ trách hắn không có thực lực như vị chủ nhân kia mà thôi.
"Ầm ầm!!! Ầm ầm!!! "
"Tên đê tiện kia! Ngươi chết đi!"
"Ầm ầm!!! "
"Ngươi không đáng sống sót trên đời! "
"Ầm ầm!! Ầm ầm!!! "
"Tinh Không Bí Kim này! Tinh Không Bí Kim này!"
Kim Nguyên Chí Tôn ra tay, Hổ Huyền Thiên đương nhiên không hề có một tia phản kháng nào có thể nói, sau một kích, hắn đã bị Kim Nguyên Chí Tôn đánh cho phun huyết liên tục.
Đám người Tiền Bách Vạn, Bạch Vu cấp thấp Phàm Thể Hóa Thần này, cũng không có bỏ qua cho cơ hội đánh chó rơi xuống nước, tất cả quyền đánh, chân đá đều tập trung vào một thân Hổ Huyền Thiên.
Đáng thương cho Hổ Huyền Thiên, hắn chỉ có thể chịu trận, cũng không thể nào phản kháng, vì hắn đánh không lại người ta.
...
Nửa giờ sau..
"Kim Nguyên Chí Tôn? Hắn sẽ không có chết chứ? "
Tiền Bách Vạn nhìn không thành nhân dạng Hổ Huyền Thiên ngoài kia, đến bên cạnh Kim Nguyên Chí Tôn hỏi nhỏ.
Trong số đám người ra tay với Hổ Huyền Thiên, hắn là ra tay nặng nhất, ai bảo Hổ Huyền Thiên đã diệt đi gia tộc của hắn đâu, như không phải vì sợ Diệp Tử Phàm trách phạt, hắn đã kết liễu tên Hổ Huyền Thiên này từ lâu.
"Yên tâm đi! Hắn còn chưa có chết đâu!" Kim Nguyên Chí Tôn lạnh lùng trả lời.
Hư Giới cùng Yêu Đan không có việc gì, tên Hổ Huyền Thiên này muốn chết cũng khó.
"Bách Vạn! Từ nay về sau, các ngươi gọi ta là Kim Nguyên được rồi! Tại trước mặt chủ nhân, ta không dám tự nhận Chí Tôn hai chữ! "
Kim Nguyên Chí Tôn chỉnh sửa lại cách đám người Tiền Bách Vạn xưng hô, trước đây, hắn tại Vân Quang Thành này không bàn cải đứng đầu cường giả, chỉ là hiện tại, hắn đã không còn ánh hào quang như xưa, những lời này nếu như rơi vào Diệp Tử Phàm trong tai cũng là không tốt.
"Vâng! Kim Nguyên huynh! "
Đám người Tiền Bách Vạn cũng là gật đầu đồng ý, cùng là Hóa Thần với nhau, xưng huynh gọi đệ cũng không phải chuyện gì lớn.
"Kim Nguyên huynh! Tiếp theo nên làm thế nào?"
"Dọn dẹp tàn tích! Thông báo với lại tất cả Tu Luyện Giả cùng dân chúng trong thành, chúng ta Vân Quang Thành là bị Ma Tộc Ma Tôn thông qua Truyền Tống Trận đến đây tấn công, mặc dù chúng ta đã đánh lui Ma Tộc Ma Tôn, nhưng mà cũng là tổn thất thảm trọng! " Kim Nguyên Chí Tôn cũng không cần suy nghĩ lên tiếng nói.
Che đậy tin tức, lừa dối mọi người, đây là cách mà tất cả mọi Thượng Vị Giả thường làm, bên dưới không biết được tin tức chân thật cũng chỉ nghe theo lời bọn họ, những người biết được sự thật, không phải là người của bọn họ thì cũng là những người chết.
"Kim Nguyên huynh! Cứ làm như vậy!" Vương Cảnh Thanh cũng là bội phục nói.
Cách giải quyết đơn giản, nhưng mà trong thời gian rất ngắn đưa ra phương án giải quyết như vậy quá tốt rồi, ai nói Kim Nguyên Chí Tôn chỉ vùi đầu vào việc tu luyện mà không biết gì về cách cai quản mọi người, theo hắn thấy Kim Nguyên Chí Tôn chuyện gì cũng hiểu, chẳng qua hắn muốn lười ra mặt giải quyết mà thôi.
Thậm chí, hắn còn lớn mật suy đoán, Dư Thừa Diên những năm qua âm thầm gom hết toàn bộ quyền lực vào tay của mình, vị này thâm tàng bất lộ Kim Nguyên Chí Tôn cũng biết, chỉ là không biết như thế nào mà hắn chưa ra mặt thu thập mà thôi.
"Cảnh Thanh! Nơi này là Tu Luyện Giới! " Lê Kim Nguyên nhìn Vương Cảnh Thanh một cái, sau đó nhẹ nhàng nói một câu, nói xong, hắn cũng rời đi.
"Nơi đây là Tu Luyện Giới!... Tu Luyện Giới!....Kim Nguyên huynh, Cảnh Thanh đã hiểu, đa tạ nhắc nhở! " Vương Cảnh Thanh thật sâu hướng Kim Nguyên Chí Tôn hướng đi cúi đầu thi lễ.
Đơn giản một câu nơi đây là Tu Luyện Giới, Lê Kim Nguyên đã dạy cho hắn một cái bài học sâu sắc, như tại thế giới phàm tục, có thể tổn hao tâm trí cùng người khác đấu tranh, tranh giành quyền lực, tiền tài, nhưng mà tại nơi đây, những chuyện kia chỉ là điều hết sức vô nghĩa.
Tu Luyện Giới, mặc người có quyền thế ngập trời, tài nguyên như núi, nhưng mà không có thực lực cường đại, những cái kia chỉ là hoa trong gương, trăng trong nước, hết sức hư ảo.
Chỉ cần cường giả một câu, ngươi tài nguyên cùng quyền thế lớn như thế nào, cũng phải giao ra, không giao ra chỉ có một con đường chết.
Dư Thừa Diên có thể tìm hết mọi biện pháp, tập trung quyền lực vào thân, chỉ cần Lê Kim Nguyên muốn, hắn nhất định phải giao ra, không giao không được, vì Lê Kim Nguyên chính là Đạo Thể Chí Tôn Chí Cường Giả, trong khi Dư Thừa Diên không phải.
Cũng như hiện nay, vị Ngụy Thánh Diệp Tử Phàm kia sao có thể một lời nói định đoạt sinh tử của bọn họ, chẳng qua, vì người ta là Ngụy Thánh cường giả, trong khi bọn họ không phải.
Đạo lý đơn giản như vậy, trước kia hắn cũng như Dư Thừa Diên đều không hiểu, bọn họ thua xa Lê Kim Nguyên không chỉ là Đạo Thể Thể Chất, mà còn là Đạo Tâm.
...
"Chủ nhân! Chủ nhân! Ngài thật sự quá mức độc ác a!"
Chỉ còn một mình Hổ Huyền Thiên, hắn khó khăn lắm mới sử dụng một ít thần thức lấy ra một ít trị thương Đan Dược ăn vào, sau đó nhe răng trợn mắt nói.
Hắn biết hắn rơi xuống như hôm nay là do vị Chủ Nhân kia âm thầm giở trò quỷ, nếu như không, đám người Kim Nguyên kia có khôn lanh đến đâu cũng không thể trong một thời gian ngắn tìm hiểu cái Nô Ấn điều luật kia, để rồi đem hắn đánh đến nỗi chết đi sống lại.
Thường thì người ta hay nói, Ma cũ bắt nạt Ma mới, còn trường hợp của hắn là Ma mới bắt nạt Ma cũ, cái này cũng là lần đầu tiên.
Hắn đã nghĩ vị Chủ Nhân kia tính cách có phần thay đổi, hắn nghĩ không có sai, chỉ là vị Chủ Nhân kia thay đổi không phải trở nên dễ nói chuyện hơn, mà là càng trở nên âm hiểm hơn trước mà thôi.
Không phải sao, hắn chỉ có ý định cho đám Nhân Tộc đáng ghét kia chết hết mà thôi, đám người kia toàn là một đám âm nhân không đền mạng, hắn làm vậy thì có gì sai, chẳng qua là thực lực của hắn không đủ, chỉ lợi dụng chủ nhân ngài một chút xíu, ngài cũng đâu có mất cái lạng thịt nào, có cần phải trừng phạt hắn nặng tay như vậy hay không?