Đỉnh Lưu Trà Xanh Xuyên Sách

Chương 6



Sau khi đọc nhật ký của nguyên chủ, Quý Ngôn cảm thấy sử dụng tới người này cũng không tồi, mềm mại ngốc manh. Lận Trọng Trình ở trong sách muốn cái gì có cái đó, tất nhiên là không hy vọng người yêu của mình quá mức cường thế.

Từ từ cháo mới nhừ, mới tốt.

Lận Trọng Trình vuốt tay nhỏ của Quý Ngôn nói: “Tại sao lại nói như vậy?”

“Tôi cái gì cũng đều không hiểu, mới vừa rồi còn cự tuyệt ngài, cảm giác không tốt cho lắm.” Cậu càng nói thanh âm càng nhỏ.

Lận Trọng Trình nâng mặt Quý Ngôn lên, nói: “Cậu còn nhỏ, rất nhiều việc chậm rãi thích ứng, không vội.” Theo sau lại hỏi: “Biết bạn giường cái gì không?”

Trước hết nên nói rõ ràng quan hệ của hai người, để tránh cành mẹ đẻ cành con, chọc một thân phiền toái.

Quý Ngôn lắc đầu, Lận Trọng Trình từ ngăn kéo lấy ra chìa khóa xe cùng thẻ phòng, tiếp tục: "Xe này ở bãi đậu xe ngầm của khách sạn, thẻ phòng này là gian phòng xép, lát nữa tôi sẽ lại cho cậu một cái thẻ ngân hàng, định kỳ chuyển tiền vào trong đó.”

“Đây là có ý tứ gì?” Quý Ngôn ngây thơ hỏi.

“Hiện tại hai người chúng ta chính là loại quan hệ này, tôi nuôi cậu, cậu hầu hạ tôi, tôi có nhu cầu sẽ nói với cậu, và cậu không thể cự tuyệt.”

“Vậy nếu là,” Quý Ngôn tạm dừng, “Vậy nếu là tôi hầu hạ không tốt phải làm sao bây giờ?”

Lận Trọng Trình sống hơn ba mươi năm, không ai nói điều kiện như vậy với hắn, bất quá cũng ngày lúc này đây, hắn tính tình nhẫn nại nói: “Từ từ tới sẽ tốt lên, tôi sẽ không miễn cưỡng em làm cái gì.”

“À.” Quý Ngôn nắm tay Lận Trọng Trình, khờ dại cười nói, “Ngài là người rất tốt.”

Người rất tốt? Lận Trọng Trình cười mà không nói, chỉ mong sau này cũng sẽ cảm thấy như vậy.

Hắn lại nói: “Hiện tại quan hệ hai người chúng ta không thể bị người ngoài biết được, cậu có thể tùy thời tới nơi này, nhưng tồi không nhất định sẽ ở đây, đương nhiên, thời điểm tôi yêu cầu cậu, cậu cần phải tới, đã hiểu chưa?”

“Đã hiểu.”

Lận Trọng Trình vỗ nhẹ phía sau lưng cậu: “Xuống lầu ăn cơm đi.”

Ngồi ở nhà ăn lầu 3, Quý Ngôn đầu tiên là muốn một ly sữa, sữa lem dính ở ngoài miệng, rất tự giác mà liếm sạch sẽ, lại mở hộp cơm ra ăn liếm nước sốt còn dính trên nắp hộp, thấy Lận Trọng Trình nhìn chằm chằm mình ăn cơm, Quý Ngôn nói: “Làm sao vậy, có phải cảm thấy tướng ăn của tôi không tốt đúng không? Cha mẹ tôi cũng nói như vậy.”

Lận Trọng Trình lắc đầu nói: “Chỉ là cảm thấy đầu lưỡi của cậu tương đối linh hoạt, thực đáng yêu.” Ý vị không rõ mà cười.

Quý Ngôn bị khen đáng yêu, cúi đầu nói thầm: “Nào có ai khen đàn ông con trai là đáng yêu.”

"Tại sao lại không thể?” Lận Trọng Trình uống ngụm cà phê, “Lát nữa lên lầu, tôi dạy cho cậu hầu hạ người là như thế nào.”

Trở lại phòng, Quý Ngôn ngồi yên ở trên sô pha, bị Lận Trọng Trình lôi kéo ngồi trên đùi hắn, cậu đầu tiên là cả kinh, chuẩn bị đứng dậy, Lận Trọng Trình không đồng ý, ấn người lại vuốt ve sau lưng, an ủi cậu, nói: “Đừng sợ.”

“Không, không sợ.”

Lận Trọng Trình cười, nhìn ngắm người trong lòng ngực: “Vậy cậu hoảng cái gì?”

“Không hoảng.”

“Phải không?” Lận Trọng Trình nghiền ngẫm vươn ra ngón tay, đối Quý Ngôn nói: “Lại đây dùng đầu lưỡi cậu chạm vào nó.”

Quý Ngôn nhìn thấy ngón tay, không hiểu hỏi: “Vì cái gì phải dùng đầu lưỡi?”

“Bởi vì…” Lận Trọng Trình hạ giọng ghé vào bên tai cậu nói nhỏ: “Như vậy tôi sẽ thật cao hứng.”

Quý Ngôn do dự một lát, ngậm lấy ngón tay.

Lận Trọng Trình cười nói: “Sau đó quấy một chút.”

Quý Ngôn thử thử, phát hiện Lận Trọng Trình cũng khó chịu mà rầm rì, nước mắt rưng rưng chực trào chảy ra, thân thể ngửa ra sau, hơi hơi nghiêng đầu.

“Ta từ bỏ.” Quý Ngôn sợ hãi muốn đứng dậy.

Lận Trọng Trình cười nói: “Được, không tiếp tục, hôm nay trước như vậy đã.” Sau đó ôm người dỗ ngọt nói: “Cậu không phải đáp ứng tôi, sẽ học tập thật tốt sao, như thế nào vừa mới bắt đầu liền nổi lên mâu thuẫn tâm lý.”

Quý Ngôn ngước mắt: “Bởi vì ngài…” nói không nên lời, nghẹn ở trong họng, “Anh đáng ghét.”

“A, không nói ‘ngài’, trực tiếp đổi thành ‘anh’ rồi, nhưng thật ra có tiến bộ.”

Quý Ngôn không nói, dựa vào trong lòng ngực Lận Trọng Trình, nói thầm trong miệng: “Cũng chưa nói hầu hạ là sẽ như vậy, anh cố ý.”

Không cần nhìn khuôn mặt nhỏ xụ xuống, Lận Trọng Trình giơ tay niết nhẹ lỗ tai cậu: “Được, do tôi cố ý, lần sau không như vậy nữa.”

Buổi chiều Lận Trọng Trình có việc, để Quý Ngôn ở trong phòng một mình, Quý Ngôn gửi tin cho Hoắc Kiến Đông: [Buổi tối có thời gian không, cùng nhau ăn một bữa cơm.]

Hoắc Kiến Đông là một con nghiện Internet, rất quen thuộc dùng các phần mềm.

Đi vào nhà ăn, Hoắc Kiến Đông khó hiểu ngồi xuống, Quý Ngôn rất ít tới trường học, mỗi lần tới đều là cùng đi với Cố Thần Sương, lần này như thế nào nghĩ đến tìm mời mình ăn cơm, không kịp nghĩ rõ, đã thấy Quý Ngôn đến gần.

Quý Ngôn tìm người phục vụ mượn thực đơn hỏi: “Cậu muốn ăn cái gì?”

Hoắc Kiến Đông nhìn giá cả: “Nếu không chúng ta vẫn là đi hẻm nhỏ bên ngoài ăn đi? Này có hơi chút cao.” Chi phí bình quân 800 ngàn, nếu là ăn, tháng này sẽ là thắt eo buột bụng.

Quý Ngôn nhìn ra tâm tư của hắn: “Bữa này tôi mời ngươi ăn, muốn ăn cái gì?”

Trong lúc hai người chờ đồ ăn, Quý Ngôn đi ra ngoài nhận điện thoại, là Quý Sơn Nam gọi tới.

“Quý Ngôn, cuối tuần này là sinh nhật Minh Tiêu, nhớ trở về.”

Quý Ngôn nói: "Cuối tuần này có việc rồi, không về được.”

Quý Sơn Nam vốn nhẫn nại nói chuyện cùng cậu, kỳ thật Quý Ngôn có trở về hay không đều không sao cả, chủ yếu sợ Quý Minh Tiêu khổ sở, ai ngờ thằng nhóc này hoàn toàn không cho hắn mặt mũi, nói: “Mày thích không về, thì về sau đừng tìm trong nhà đòi tiền.”

Quý Ngôn đi ra phòng vệ sinh, rửa tay, sau đó trở lại vị trí ngồi.

Hoắc Kiến Đông nhấp một ngụm đồ uống: “Đồ ăn lên rồi.”

“Ừ.”

Hai người đang ăn cơm, Quý Ngôn nói: “Trong ngày kỷ niệm thành lập trường, tôi muốn cậu ở trên tiết mục biểu diễn của tôi, cắt nối biên tập tốt sau đó gửi lại cho tôi.” Tạm dừng lại nói: “Đương nhiên, tôi sẽ trả thù lao, hơn nữa loại sự tình này về sau sẽ rất nhiều, tôi sẽ liên tục cho cậu thù lao.”

Hoắc Kiến Đông ngơ ra, ngẫm nghĩ hỏi: “Danh sách tiết mục còn chưa có công bố, cậu như thế nào xác định chính mình có thể biểu diễn? Còn có cậu muốn những nội dung đã biên tập đó để làm cái gì?”

Quý Ngôn không trả lời chỉ nói: “Việc này cậu không phải nhọc lòng, cho cậu ba ngày thời gian suy xét, nếu không làm, tôi lại tìm người khác.”

“Tôi làm,” Hoắc Kiến Đông nói, “Chỉ cần không phải việc trái pháp luật đều dễ nói.”

Quý Ngôn gật đầu lấy ra thuốc lá, sau khi nhìn thấy biển cấm hút thuốc lại cất về. Hoắc Kiến Đông kinh ngạc: “Cậu học hút thuốc khi nào vậy?”

“Rất sớm liền biết, chỉ là vẫn luôn không hút.” Quý Ngôn hồi.

Hoắc Kiến Đông ‘à’ một tiếng, trong lòng đánh nhịp, như thế nào cảm giác Quý Ngôn hôm nay rất kỳ quái, cảm giác không thể nói rõ.

Quý Ngôn lại nói: “Cậu có nghĩ tới tốt nghiệp xong đi làm cái gì hay không?”

“Cái này,” Hoắc Kiến Đông chần chừ, “Còn không có nghĩ tốt, cái chuyên ngành này của chúng ta đầu vào dễ, lúc trước thời điểm ghi danh chính là muốn đến đại học Kim Châu, tiến vào rồi mới phát hiện chuyên ngành không ra sao, ta còn nghĩ tới hay là chuyển chuyên ngành.”

Quý Ngôn lại nói: “Cậu có nghĩ tiến vào giới giải trí không? Làm trợ lý hay người đại diện linh tinh.”

“Còn có loại chuyện tốt như vậy?” Hoắc Kiến Đông nhiệt huyết sôi trào được dấy lên, “Tôi cũng có thể tiến cái vòng này sao?”

“Có thể.” Quý nói cười nói.

Quý Ngôn ở ngày kỷ niệm thành lập trường sẽ đăng ký tiết mục là múa dân tộc, cậu với xuất thân là vũ công, sau khi tiến vào giới giải trí, vẫn không quên luyện múa mỗi ngày, chỉ là vấn đề thời gian luyện nhiều ít. Ở trong sách lấy ra diễn là không thành vấn đề.



Mượn quần áo, Quý Ngôn đi vào phòng tập luyện của trường, người đợi lên sân khấu đều ở chỗ này, trong lúc nhất thời người kín hết chỗ.

Trên cổ Hoắc Kiến Đông treo camera: “Lát nữa tôi đứng ở ngay dưới khán đài, cậu yên tâm múa, tôi bảo đảm cậu sẽ lên danh sách chính thức.”

Lời nói của Quý Ngôn đêm đó còn rõ ràng trước mắt, làm một người đại diện là sự lựa chọn không tồi, chưa từng nếm thử qua.

“Ừ,” Quý Ngôn vuốt lan can đong đưa khởi động.

“Quý Ngôn.”

Nghe có người kêu tên cậu, xoay người thấy một thiếu nữ đứng ở cách đó không xa, hướng bên này vọt tới, bộ đồ ngắn tay váy ngắn, đi đôi giày màu trắng.

Hắn đang muốn hỏi là ai, Hoắc Kiến Đông kiềm chế không được nói: “Hoa khôi của khoa cũng tới tham gia biểu diễn, thật là không dễ dàng nha.” Nói xong nhẹ đẩy Quý Ngôn: “Kêu ngươi đâu, nam vương của khoa.”

Nam vương của khoa? Nhiều năm không nghe thấy cái xưng hô này.

Thi Lôi dừng gấp, cười nói: “Thật đúng là cậu rồi, lúc trước tôi nghe chủ nhiệm lớp các cậu nói cậu đăng ký tiết mục còn không tin, nghe nói cậu đăng ký chính là bài 'Trên Biển Gió Thổi', cái này chính là múa dân tộc nha, cậu…” nàng nhìn Quý Ngôn ăn mặc: “Có thể được không?”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv