Giang Mộ Bình hỏi thăm một giáo viên mà mình quen thì biết được một siêu thị kính mắt tốt hơn ở gần đây, ăn cơm trưa xong, bọn họ lái xe đến đó.
Thành Nham vẫn cảm thấy thật mới lạ, lạ quá đi mất, Giang Mộ Bình lái xe, anh ngồi ở ghế phụ hở tí là liếc mắt qua nhìn.
Nếu như không phải sợ làm phiền Giang Mộ Bình lái xe, có thể anh sẽ chẳng kiêng dè mà quay đầu nhìn chằm chằm Giang Mộ Bình cho mà xem.
Cặp kính gọng đen này mang đậm khí chất học sinh, gọng kính trông hơi dày, thực tình không giống kính mắt mà Giang Mộ Bình sẽ chọn.
Thành Nham nhớ hồi cấp ba Giang Mộ Bình đã đeo kính, là loại kính mắt với tròng kính hình bầu dục phổ biến nhất, gọng kính màu khói xám, rất mỏng.
Thành Nham không biết tại sao mình lại nhớ rõ ràng và chi tiết đoạn kí ức liên quan đến Giang Mộ Bình như thế.
Anh thậm chí có thể nhớ Giang Mộ Bình ngước mắt lên, ánh mắt lành lạnh xuyên tròng kính mỏng liếc đến.
Khi đó, vì mâu thuẫn với Thiệu Viễn Đông mà anh bị xử lý kỷ luật, thầy chủ nhiệm bắt anh viết một bản kiểm điểm một ngàn chữ nộp cho lớp trưởng Giang Mộ Bình. Lớp trưởng của bọn họ là học sinh được thầy chủ nhiệm tín nhiệm nhất, mà thầy chủ nhiệm cũng sẽ không lãng phí thời gian quý giá để đọc bản kiểm điểm chữ viết cẩu thả, lặp đi lặp lại của Thành Nham.
Đó là lần đầu tiên Thành Nham tiếp xúc gần với Giang Mộ Bình, cũng là lần đầu tiên Thành Nham đối diện thật lâu với Giang Mộ Bình, trước kia anh toàn nhanh chóng dời mắt đi.
Đáng tiếc tình trạng của Thành Nham lúc đó rất nhếch nhác, khóe miệng bầm tím, bị kỷ luật, và kết thù với người bạn thân thiết nhất của Giang Mộ Bình.
Thành Nham đoán lớp trưởng của bọn họ nhất định cho rằng nam sinh trước mắt thật hỏng bét, vậy mà lớp trưởng chỉ lấy chai thuốc xịt thúc đẩy lưu thông máu và tiêu máu bầm trong hộc bàn ra, sau khi đưa cho Thành Nham rồi, thì rút bản kiểm điểm nhăn nhúm trong tay anh.
Như một cuộc trao đổi, Giang Mộ Bình dùng thuốc đổi lấy bản kiểm điểm của Thành Nham.
Thành Nham đã sớm nghe nói cha của Giang Mộ Bình là bác sĩ chuyên khoa của một bệnh viện 3A(*), nên mang theo thuốc xịt tiêu sưng dường như cũng không có gì kỳ quái.
(*) là cấp bậc cao nhất của các bệnh viện ở Trung Quốc đại lục
Sau đó Giang Mộ Bình có đọc bản kiểm điểm hay không Thành Nham không biết, thế nhưng chai thuốc xịt đó thì mãi cho đến khi quá hạn sử dụng Thành Nham vẫn chưa từng dùng qua.
"A Nham."
Thanh âm của Giang Mộ Bình từ quá khứ xa xăm trôi về hiện tại.
Giang Mộ Bình 17 tuổi sẽ không gọi Thành Nham như vậy.
"Hả?" Thành Nham hơi mất tập trung, "Sao thế?"
"Cậu cứ nhìn tôi suốt vậy." Giang Mộ Bình nói.
"Chồng của mình mà cũng không được nhìn cơ đấy."
Tay cầm lái Giang Mộ Bình khựng lại.
Được Thành Nham gọi là chồng, cảm giác kỳ diệu làm sao.
Giang Mộ Bình hỏi: "Cậu đang nhìn chồng hay đang nhìn kính của chồng?"
Thành Nham bị vạch trần, đành phải mỉm cười thừa nhận: "Đang nhìn kính của chồng."
"Hiếm lạ vậy hả? Hay là tôi đeo kì cục quá."
Thành Nham oán thầm: Kì cục chỗ nào, đẹp trai lắm lắm.
"Chỉ là thấy mới lạ thôi mà."
"Kính này là Lý Tư Tri mua chứ không phải tôi." Giang Mộ Bình nói, "Hồi tôi học đại học loại kính gọng đen này hình như rất phổ biến, thế là Lý Tư Tri bèn mua cho tôi một cặp."
Thành Nham hơi kinh ngạc: "Cậu giữ cho đến giờ á?"
"Số độ của tôi từ hồi lên đại học vẫn luôn không tăng. Có điều cặp kính này hơi nặng, đeo không thoải mái, nên sau khi ra nước ngoài tôi đã đổi sang một cái mới." Giang Mộ Bình nhìn đường phía trước, "Chính là cái vừa nãy bị đè hư ấy."
Thành Nham nghĩ đến chiếc áo lông trắng mà Giang Mộ Bình mặc lúc lên đại học, phối với cặp kính gọng đen tràn ngập hơi thở học sinh...
Giang Mộ Bình thời đại học không khỏi thanh thuần quá đi mất.
Cửa hàng trong siêu thị kính mắt người đông tấp nập, ở đây có rất nhiều học sinh, đều là những khuôn mặt non nớt, đeo cặp bưng trà sữa, tiếng nói cười rộn ràng.
Bọn họ chọn một cửa hàng kính mắt gần đó, mặt tiền rất lớn, khách trong cửa hàng cũng rất đông.
"Chào anh, muốn chọn kính mắt sao ạ?" Nhân viên cửa hàng chào đón.
"Phải." Giang Mộ Bình nói.
"Trước tiên có thể xem thích kiểu nào..." Nhân viên dẫn họ đến quầy trưng bày kính, "Bên này đều là những mẫu cực kì thịnh hành trong năm nay, rất nhiều người nổi tiếng diện kiểu giống vậy, anh xem thử xem có thích hay không nha."
Giang Mộ Bình nghía qua, không ưng.
Nhân viên bán hàng chuyên nghiệp và rất giỏi tuỳ mặt gửi lời, từ ánh mắt của Giang Mộ Bình cô nhìn ra được gu của hắn không phải là những thứ trong tủ, liền mỉm cười hỏi: "Công việc của anh là gì thế ạ?"
"Sao lại hỏi cái này?"
"Chúng tôi có thể căn cứ vào nghề nghiệp để giới thiệu loại kính phù hợp với anh, anh xem trong cửa hàng chúng tôi nhiều mẫu kính như vậy, không dễ để chọn được một chiếc kính ưng ý đâu ạ."
"Giáo viên."
"Anh là giáo viên sao?" Nhân viên có chút kinh hỉ, có lẽ chưa từng thấy giáo viên nào có dáng vẻ và nhan sắc như thế.
Với tư cách là người nhà, Thành Nham nảy sinh chút tâm lý khoe khoang, anh nói thêm: "Giáo sư."
Nhân viên có vẻ nhiệt tình, dẫn bọn họ đến một quầy trưng bày khác, giọng điệu có chút phấn khích: "Còn trẻ thế mà đã làm giáo sư rồi, đỉnh quá." Cô giới thiệu một cặp kính có dây đeo kim loại cho Giang Mộ Bình, nói rằng kiểu dáng retro này năm nay rất thịnh hành, cũng rất phù hợp với thân phận giáo sư của Giang Mộ Bình.
"Ở đây có rất nhiều kiểu, anh xem có thích không?"
Giang Mộ Bình không quan trọng có thích hay không, đối với hắn bề ngoài kính đều như nhau cả, vấn đề chỉ là đeo lên có thoải mái hay không thôi.
Ngược lại, Thành Nham rất thích cặp kính mà nhân viên chào hàng, anh chạy theo trend, lại cảm thấy Giang Mộ Bình mà đeo loại kính này nhất định sẽ cực kì gợi cảm.
Nhưng anh biết Giang Mộ Bình tuyệt đối sẽ không chọn cặp kính hoa hoè hoa sói như này đâu.
"Sặc sỡ quá." Quả nhiên Giang Mộ Bình nói thế, "Có loại nào đơn giản và nhẹ hơn không, tốt nhất là không có gọng."
Nhân viên không hiểu yêu cầu của hắn: "Không có gọng?"
"Như này." Thành Nham mở điện thoại di động, lục ra một bức ảnh từ trong album, đưa cho nhân viên xem.
Nhân viên lại gần, nhìn thấy bức ảnh thì hơi mở to mắt, ánh mắt kinh ngạc đảo qua giữa Giang Mộ Bình và Thành Nham.
Giang Mộ Bình cũng liếc nhìn bức ảnh ——
Là ảnh cưới treo trong phòng khách.
Mặc dù bộ bức ảnh đó là phong cách đường phố, nhưng thợ chụp ảnh cố tình kêu Giang Mộ Bình đeo kính để tạo nên cảm giác tương phản, quý ông văn nhã ngồi xổm trên tường hút thuốc feeling(*) biết bao.
(*)Nguyên văn: 带感, từ ngữ lưu hành trên mạng, dùng để hình dung những chuyện khiến bản thân có cảm giác/rung động.
Thành Nham đè màn hình lại, zoom vị trí đôi mắt của Giang Mộ Bình lên, nói với nhân viên bán hàng: "Loại này nè, chỉ có tròng kính, không có gọng."
Nhân viên gật đầu liên tục: "Tôi biết rồi, có có, anh đi với tôi, chúng tôi có rất nhiều mẫu, anh xem xem thích cái nào nhé."
Giang Mộ Bình đi theo nhân viên bán hàng, nghiêng đầu nhìn thấy Thành Nham dừng lại ở chỗ cũ một hồi, ánh mắt lưu luyến nhìn vào cặp kính trong tủ trưng bày.
Giang Mộ Bình thử vài kiểu, Thành Nham đều nói đẹp, sau đó hắn cho anh quyết định, Thành Nham chọn một cặp, hắn liền đo độ để cho nhân viên cắt kính.
Thành Nham dựa vào quầy hàng xem điện thoại, chờ đợi.
"Cậu thích cặp kính có dây vừa nãy à?" Cuối cùng Giang Mộ Bình đã phát hiện ra tâm tư của Thành Nham.
Thành Nham ngước mắt lên, vô thức liếm môi, "Tôi nghĩ cậu đeo kiểu đó chắc trông rất đẹp."
Thành Nham thực sự rất muốn nói "rất gợi tình", nhưng lý trí bảo anh phải thận trọng, cách diễn đạt này không phù hợp ở nơi công cộng thế này.
"Tôi có thể nhìn thử không?" Thành Nham nhìn Giang Mộ Bình.
Giang Mộ Bình nói "Được", sau đó gọi nhân viên bán hàng, chỉ vào cặp kính dây đeo kim loại mà Thành Nham nhìn nhiều nhất, nói: "Phiền cô lấy cho tôi thử."
Nhân viên cũng muốn ngắm trai đẹp, nghe vậy thì cười tươi như hoa: "Vâng ạ!"
Nhân viên đưa kính cho Giang Mộ Bình, hắn tháo cặp kính gọng đen trên mặt xuống, đeo sợi dây kim loại lên cổ trước, sau đó đeo kính vào, hắn nâng mắt lên, ánh mắt nhàn nhã từ phía sau tròng kính nhìn tới.
Hô hấp của Thành Nham chậm lại một giây.
Anh đã đánh giá sai, độ gợi tình khi đeo cặp kính này của Giang Mộ Bình còn nhiều hơn anh tưởng tượng gấp mấy lần.
Anh cảm thấy Giang Mộ Bình thật kỳ lạ, tại sao có thể vừa thuần khiết, lại gợi cảm như thế.
Giang Mộ Bình nhìn Thành Nham bằng ánh mắt dò hỏi.
"Đẹp lắm." Thành Nham ngoài mặt bình tĩnh.
"Cậu thích không?" Giang Mộ Bình hỏi.
Thành Nham thích lắm luôn. Anh cười: "Cũng đâu phải tôi đeo đâu."
"Vậy là thích." Giang Mộ Bình kết luận. Hắn tháo kính ra, đeo lại cặp kính gọng đen của mình vào, rồi báo cho nhân viên: "Cặp này cũng lấy."
Nhân viên cười đến không khép được mồm: "Tôi đã nói kiểu này rất hợp với anh mà, đẹp lắm ạ."
Thành Nham mừng thầm, trên mặt lại tỏ ra sâu sắc hiểu chuyện: "Không phải cậu nói quá màu mè à, mua mà không đeo thì phí lắm."
"Thời gian tôi với cậu gặp nhau nhiều như vậy, sao lại phí được?"
Thành Nham biết Giang Mộ Bình đang chơi chữ với mình, anh ngẫm nghĩ một hồi liền tự động chuyển câu nói này thành: Tôi gặp cậu hàng ngày mà, nên tôi sẽ đeo cho cậu xem, vậy thì sẽ không có gì lãng phí khi mua cặp kính này cả.
Nhân viên đưa hai cặp kính đã cắt xong đến trước mặt Giang Mộ Bình, Giang Mộ Bình đổi sang cặp kính không gọng, bỏ cặp kính gọng đen vừa dày vừa nặng vào hộp.
"Anh đi thong thả ạ." Nhân viên bán hàng cười tươi roi rói.
Ngày mai Giang Mộ Bình phải đi công tác, Thành Nham chủ động đề nghị giúp hắn sắp xếp hành lý.
"Giáo sư Giang, cậu phải đi mấy ngày?" Thành Nham đẩy vali đến phòng để quần áo.
Giang Mộ Bình thất thần một cách khó hiểu, nhớ lại hôm nay ở trên xe trên đường đến siêu thị kính mắt, Thành Nham gọi hắn là chồng. Mặc dù cũng không trực tiếp gọi như vậy, nhưng đã mang đến cho Giang Mộ Bình một cảm giác thật tuyệt.
Thành Nham phải giúp hắn sắp xếp hành lý, trong tình huống như vậy, gọi chồng có vẻ càng hợp hơn là giáo sư.
Giang Mộ Bình bắt đầu ghét bỏ danh xưng 'giáo sư Giang' này.
"Giáo sư ơi?" Thành Nham gọi lần nữa.
Giang Mộ Bình lấy lại tinh thần: "Bốn ngày."
Thành Nham dừng tay: "Lâu thế."
"Cũng tạm thôi." Giang Mộ Bình đi tới. Trước đây hắn còn tham gia hội thảo học thuật dài đến nửa tháng trời, thì bốn ngày đã coi như khá bình thường rồi.
Thành Nham chọn cho Giang Mộ Bình bốn cái áo sơ mi, một bộ âu phục và một cái áo măng tô nỉ dài.
"Có cần mang thêm áo khoác không?" Thành Nham hỏi.
"Không cần đâu, vali nhét không vừa."
"Có thể mang hai vali."
Giang Mộ Bình cười: "Mệt."
Thành Nham nghĩ bụng tôi có thể đi cùng cậu, chỉ không biết hội thảo học thuật kiểu này có cho phép mang theo người nhà hay không thôi.
Thành Nham cho một chiếc máy tạo độ ẩm di động nhỏ vào túi đựng đồ, nhét vào vali, lại hỏi: "Đem theo cái cà vạt nào đây?"
Giang Mộ Bình nói: "Đem bốn cái."
"Hả?" Thành Nham sửng sốt, bỗng nhiên phì cười, "Cậu chỉ đi có bốn ngày mà phải mang bốn cái cà vạt á? Một ngày đổi một cái?"
Nét mặt Giang Mộ Bình đầy vẻ chuyện đương nhiên: "Ừ."
Thành Nham cười xoay qua chọn cà vạt, Giang Mộ Bình có một cái tủ chuyên dùng để đặt cà vạt, Giang Mộ Bình không chú trọng những chuyện khác, nhưng đối với cà vạt thì thật sự có hứng thú sưu tầm một cách nghiêm túc.
Ánh mắt Thành Nham tốt, chọn cà vạt đều rất hợp với áo sơ mi của hắn, Giang Mộ Bình cảm thấy rất hài lòng.
Thành Nham khom người sắp xếp đồ đạc trong vali, vạt áo xốc lên, lộ ra vòng eo gầy mảnh.
Ánh mắt Giang Mộ Bình có chút hờ hững, lại rất thẳng thừng, lẳng lặng mà nhìn đoạn eo lưng đẹp đẽ kia, mở miệng nói: "A Nham, lần này tôi phải dắt nghiên cứu sinh theo cùng."
Thành Nham quay lưng về phía hắn khẽ ừ một tiếng, trông chẳng để ý chút nào.
"Cậu không hỏi là ai à?"
Thành Nham thuận theo lời hắn, hỏi: "Ai vậy?"
Giang Mộ Bình cảm thấy anh vẫn không thèm để ý, không vui nói: "Liêu Phàm Kha."
Động tác trên tay Thành Nham dừng lại, cảm thấy cái tên này có hơi quen tay. Anh quay đầu lại, vẻ mặt làm cho Giang Mộ Bình có chút nhìn không thấu.
"Là sinh viên thích cậu phải không?" Thành Nham hỏi.
"Cậu ta không có nói rõ, nhưng tôi cảm thấy có lẽ có khả năng này."
Thành Nham ngồi xổm xuống đóng vali lại, cười nói: "Không phải có khả năng, là chắc chắn. Cậu... sao phải dẫn cậu ta theo?"
"Quy định phải mang một nghiên cứu sinh, trò ấy phù hợp với tất cả các điều kiện nhất."
Thành Nham gật đầu: "Hiểu rồi."
"Sắp xếp xong rồi." Thành Nham đứng dậy, nhấc valy lên.
Giang Mộ Bình theo thói quen nói: "Cảm ơn."
Thành Nham xách cần kéo của vali đẩy tới đẩy lui như chơi đùa, anh lơ đãng im lặng một hồi, đột nhiên hỏi: "Chắc sẽ không đặt một phòng đó chứ?"
Giang Mộ Bình ngớ ra.
"Hai người đều là nam mà, trường học có sắp xếp cho hai người một phòng không đây?" Thành Nham cúi đầu làu bàu.
Khóe miệng Giang Mộ Bình dâng đầy ý cười: "Có sắp xếp tôi cũng sẽ không ở."
Thành Nham "ồ" một tiếng, ngước mắt nhìn hắn, khẽ cười đầy ẩn ý.