Tất Hồn tiếp lời: “Để ta nói cho.”
Tất Hồn xuất thân từ thế gia luyện đúc, tổ tiên là thợ thủ công nổi tiếng ở Trung Nguyên trước thời loạn Vĩnh Gia, hắn giải thích với hai người: “Nơi khai thác đồng trên núi Phục Ngưu là điểm ngoặt của mạch địa. Phôi từ vàng sắt cứng hơn các khoáng chất thông thường, nhưng không chứng minh được liệu những thanh kiếm đúc từ chúng sẽ có tác dụng đặc biệt.”
“Nói cách khác,” Trịnh Luân bổ sung, “dù có đúc bằng đồng núi Thủ, bọn ta đều nhất trí cho rằng nó không ảnh hưởng nhiều đến sức mạnh sau cùng của thần binh.”
Trần Tinh: “!!!”
Tạ An nghiêm túc nói: “Được Võ thần chỉ điểm, bọn huynh đã nhiều lần thử nghiệm trên vạc truyền quốc được lưu giữ trong cung bệ hạ, nó chính là đồng núi Thủ, bên dưới còn có con dấu của Hiên Viên thị thời cổ.”
Trần Tinh không tin nổi: “Rồi các người nấu chảy cái vạc cổ truyền từ bao đời đó luôn à?!”
Tạ An hùng hồn bảo: “Sự đệ, đệ nói vậy chưa đúng, thiên hạ có gì quan trọng hơn người? Nếu Xi Vưu phục sinh, sẽ có bao nhiêu người bỏ mạng đây?”
Phùng Thiên Quân nói: “Quốc gia không vạc, vẫn đọng trong lòng, phải không? Bệ hạ cũng tán đồng, truyền thừa không chỉ dựa vào những thứ này.”
Trần Tinh cũng nghĩ vậy, loạn Vĩnh Gia vẫn còn sống động như ngày nào, ngày Trung Nguyên thất thủ cũng là thảm nạn lớn nhất từ khi người Hán dựng nước tới nay, nhưng cũng dạy họ một điều — dù sách đàn chữ tranh có quý giá cách mấy, truyền thừa quốc gia có xán lạn hơn đi chăng nữa, thì vẫn quá bé mọn trước chiến tranh, tinh thần truyền thừa nằm ở người, chứ không chỉ dựa vào ngọc tỉ truyền quốc.
“Dĩ nhiên bọn ta chỉ cưa có một chân,” Trịnh Luân nói, “đúc vài thanh chủy thủ, còn chẳng tốt bằng quặng sắt Đại Dã.”
Trần Tinh hỏi: “Cái chân đó nặng bao nhiêu?”
Hạng Thuật bực mình: “Đừng bàn về chân nữa, kết luận đi.”
Tạ An chốt câu: “Tóm lại, theo sách cổ và cách Võ thần dùng Bất Động Như Sơn, thanh kiếm này chỉ đơn thuần để chém, không có tác dụng lớn, chúng ta đổi quặng khác chưa chắc không được, quan trọng nhất vẫn là sáu loại ánh sáng gắn liền với nó, cùng khắc văn Cửu Tự Chân Ngôn mà Bất Động Minh Vương thêm vào.”
Nghe xong Trần Tinh biết họ hiểu thật, không chừng sau một năm nghiên cứu, họ còn quen thuộc với nguyên lý của thần binh và pháp bảo hơn cả cậu, thế là Trần Tinh gật đầu.
“Chính xác,” Trần Tinh nói, “‘Khí’ là vật hữu hình mang ‘Đạo’. Tất cả khí được tạo ra để tiện thừa nhận pháp thuật và chứa đựng sức mạnh.”
“Vậy thì, vấn đề sẽ trở thành,” Trịnh Luân đứng lên, nói, “làm sao tìm được sáu loại ánh sáng thế gian, tái hiện quá trình đúc kiếm này. Bọn ta đã thảo luận nhiều lần, hạn chế lớn nhất nằm ở ‘lò luyện’, cũng tức là, để đúc sáu loại ánh sáng này vào ‘khí’, cần có những hạn chế đặc biệt.”
Nói đoạn, Trịnh Luân bước tới một giá sách, Tạ An cũng đứng dậy, hai thầy trừ tà làm phép mở không gian ngầm nằm sau giá, Trần Tinh nhìn xung quanh, chỉ thấy cảnh tượng này quá đỗi hư ảo. Trần Tinh luôn cho rằng phàm nhân khó thể học pháp thuật, thế mà giờ đây, những người này như ngựa quen đường cũ, thiếu điều còn thành thạo hơn mình.
Hạng Thuật nhìn Trần Tinh, hai mắt sáng ngời, ý tứ quá rõ ràng: Đệ xem? Mọi người đang tìm cách giúp đệ kìa.
Trần Tinh mỉm cười, Trịnh Luân lấy ra một mặt dây chuyền nhỏ.
“Đây là Tịnh Quang Lưu Ly,” Trịnh Luân giơ nó trước mặt Trần Tinh, giới thiệu, “tương truyền là một pháp bảo do Toại Nhân để lại, nhưng bọn ta vẫn còn nghi ngờ về nguồn gốc của nó.”
Trần Tinh: “???”
“Ngươi biểu diễn đi.” Tạ An nhắc nhở.
Trịnh Luân giơ nó hướng ra phòng, thư phòng chợt tối đi, ánh nắng bị rút sạch, mặt dây chuyền sáng lên.
“Thu sáng.” Hạng Thuật khẽ nói.
Trịnh Luân gật đầu, đưa nó cho Hạng Thuật, Hạng Thuật xem xét, giao cho Trần Tinh, bảo: “Thế thì có thể thu hồi ánh sáng chúng ta cần.”
Tất Hồn lên tiếng: “Dĩ nhiên, không có nó cũng chẳng sao, chỉ cần hội tụ đủ sáu loại ánh sáng ở nơi đúc kiếm, trong đó sấm chớp, lửa và cốt lân rất dễ lấy, ánh nắng, ánh trăng, ánh sao khó mà xuất hiện cùng lúc, song không phải không có khả năng. Trước đó, vấn đề lớn nhất ở chỗ bọn ta không biết quá trình đúc nó, song theo mộng cảnh của các ngươi, tìm được lò luyện thì mọi chuyện dễ dàng hơn rồi.”
Thế này thì họ đã có thể đúc lại Bất Động Như Sơn rồi. Hạng Thuật cúi nhìn phù văn trên tay, Trần Tinh biết hắn đang nghĩ gì, bảo: “Huynh đang lo làm sao để tách phù văn ra đúng không?”
Hạng Thuật gật đầu, Trần Tinh nói: “Ta đoán lúc đúc kiếm, có lẽ phù văn sẽ tự động tách ra.”
Hạng Thuật tiếp lời: “Cùng lắm thì chặt tay vứt vào.”
Mọi người đồng loạt biến sắc, nhao nhao phản đối, Trần Tinh biết hắn chỉ nói đùa, nay đã có đối sách, việc còn lại trở nên đơn giản hơn nhiều.
“Đã vậy thì,” Tạ An nói, “ta liền phái người tới Nhược Nhĩ Cái, tìm kiếm điện Vạn Yêu, tìm được thì chúng ta cùng nhau tới đó.”
Hạng Thuật gật đầu, mối họa đã vơi khiến lòng nhẹ nhõm hơn nhiều, lại nhìn Phùng Thiên Quân, thấy hắn bẻ khớp ngón tay rồi lên tiếng: “Nếu vấn đề quan trọng nhất đã được giải quyết, tới lượt ta được chứ? Mấy ngày nay bộn bề nhiều việc, như ta đã nói, nếu đã chờ một năm, thì không vội lúc này, ta chuẩn bị chút rượu, mời mọi người chậm rãi ôn chuyện, sao hả?”
Mọi người gật đầu, Trần Tinh và Hạng Thuật vừa về Kiến Khang, còn chưa nghỉ ngơi khắc nào, lúc này đứng dậy, cả bọn giải tán.
Tạ An đã xếp phòng cho hai người trong sở trừ tà, nô bộc dẫn họ đến tịch viện Đông Sơn, rẽ qua vài bậc đá, họ tiến vào một tiểu viện tao nhã trồng đầy trúc, trong lẫn ngoài dựng chồng chồng đui đèn chắn gió bằng đá, trong viện có ao nuôi cá, lối vào treo ba chữ “Phong trúc cư”. Bên trong treo rất nhiều thư họa vô giá, với địa vị của Tạ An, ở Đại Tấn phàm là người biết chữ, y tới cửa muốn bản thư pháp, không lý nào lại không cho.
Trong phòng còn bài trí da thú, gấm Hồ đặc trưng của tái ngoại, tuy vậy nhưng hài hòa lạ thường, không chút xung đột với nhã viện trúc xanh này, có lẽ được mua từ đám thương nhân.
“Ta đột nhiên nảy ra một ý.” Trần Tinh đứng bên ao ngắm cá, Hạng Thuật thì ở trong phòng, thay y phục người Hán.
“Cô vương không muốn nghe ý xấu của đệ.” Hạng Thuật thay đồ xong thì ra ngoài, trên mặc sa bào đen – thường phục của người Tấn phủ tới hông, dây buộc quanh vạt áo, dưới mặc quần vải gai sắc tuyết dài túm mắt cá, mang guốc da đế mỏng. Trần Tinh quay đầu, hai người nhìn nhau.
Trần Tinh cũng đi vào, Hạng Thuật thay quần áo người Tấn cho cậu.
“Không phải ý chịu chết,” Trần Tinh giải thích, “giống cảnh tượng trong mộng, cuối cùng vẫn phải tới chỗ Xi Vưu, chẳng phải sao?”
“Ta biết đệ muốn nói gì,” Hạng Thuật nói với giọng điệu cứng rắn, “đệ cho rằng ta không biết? Chỉ cần lơ là đệ một chút, sự tình trong mộng chắc chắn sẽ tái diễn.”
“Không phải như thế,” Trần Tinh kiên nhẫn nói, “có lẽ chúng ta vẫn còn cách khác tách Tâm Đăng, đúc vào kiếm, hôm nay thấy Trịnh Luân lấy Tịnh Quang Lưu Ly ra, ta liền nghĩ, biết đâu được thì sao?”
Hạng Thuật: “Nghĩ cũng đừng nghĩ, tách Tâm Đăng khỏi linh hồn còn nguy hiểm hơn.”
Trần Tinh: “Làm gì có? Huynh không thể nhẫn nại nghe ta nói hết sao?”
Hạng Thuật: “Ta đã nghe, ba năm quá khứ, mỗi một ngày ta luôn lắng nghe, nhưng cuối cùng ta chờ được gì đây?”
Hạng Thuật cực kỳ nhảy cảm với chuyện này, vừa nhắc tới liền cáu, mà cũng do Trần Tinh tự làm tự chịu — ba năm trước, vì Tuế Tinh nhập mệnh, cậu luôn trong tâm thái chết là chắc, nên đã đẩy họ vào kết cục suýt nữa đánh mất nhau. Chính sự im lặng giấu kín của cậu đã để lại bóng ma nghiêm trọng trong lòng hắn, thậm chí biến nó thành chấp niệm. Dẫn đến bất kể Trần Tinh có nói gì, Hạng Thuật đều khăng khăng cho rằng quá khứ nhất định sẽ tái diễn.
“Biết đâu thực sự tách được Tâm Đăng,” Trần Tinh nhớ lại nguyên lý Lạc Hồn chung, nhẫn nại giải thích với hắn, “nhờ đó, chúng ta không cần phải…”
“Giống ta trước kia, làm Định Hải châu sao?” Hạng Thuật cố nén cơn thịnh nộ, “Lúc pháp bảo phóng thích, thân xác cũng hủy, tuyệt đối không được!”
Trần Tinh khó lòng trao đổi vấn đề này với Hạng Thuật, thực tế kể từ khi nhớ ra mọi chuyện, họ luôn cố tình tránh né, rốt cục phải làm gì mới giết được Xi Vưu? Mặc dù không ai nói ra, song trong lòng đều rõ, muốn giải quyết tất cả, khả thi nhất vẫn là hy sinh, đúc Tâm Đăng vào Bất Động Như Sơn.
“Thực ra huynh đã sớm biết,” Trần Tinh bảo, “cho nên mới luôn nói sẽ không để ta rời xa huynh.”
Hạng Thuật không nói gì, bởi hắn thực sự sợ hãi điều đó, mà cũng vì sợ nên mới vô thức lặp lại hết lần này đến lần khác.
Trần Tinh: “Nếu cuối cùng vẫn không có cách thì sao?”
Sắc mặt hắn lạnh đến đáng sợ, hắn đáp: “Vậy rời khỏi đây, mặc kệ Thần Châu bị hủy.”
Trần Tinh cười xót xa: “Huynh chỉ nói vậy thôi, ta biết huynh sẽ không làm thế.”
Hạng Thuật: “Ta biết, nếu Thần Châu thực sự bị hủy diệt, là lỗi của ai, đệ hẳn là người rõ nhất.”
Trần Tinh đi thay đồ, tâm tình hân hoan nay lại càng thoải mái hơn. Bộ đồ này mặc như không mặc, đặc biệt là phần trên gần như trong suốt, có thể trông rõ vòng eo và bụng dưới ánh đèn. Hai người giằng co một lúc, Trần Tinh biết Hạng Thuật còn giận vì nhiều chuyện trước kia, chỉ là trong khoảng thời gian này, tình yêu dành cho cậu và tháng ngày hạnh phúc bên nhau đã làm vơi đi những mâu thuẫn lúc trước, lại thêm Hạng Thuật sợ hãi mất đi, nên chưa bao giờ đề cập tới.
Trần Tinh toan bảo “Vâng, đều là lỗi của ta”, nhưng rồi cậu ngẫm lại, Hạng Thuật cũng sẵn sàng hy sinh để cậu được sống tiếp, hà cớ gì phải khắc khẩu với nhau?
Trần Tinh ngồi bên cạnh Hạng Thuật, luồn tay vào lớp áo voan mỏng cù hắn vài cái, đoạn hôn đối phương, nhưng Hạng Thuật vẫn hờn dỗi, thoáng chặn cậu lại, dường như sợ một khi bị Trần Tinh lấy lòng, hắn sẽ thỏa hiệp với cậu.
Bị Hạng Thuật ngăn lại làm Trần Tinh buồn biết mấy.
“Võ thần!” Tạ An hớt hải chạy tới, thấy Hạng Thuật hậm hực ngồi giữa phòng, Trần Tinh thì bất an nhìn hắn, lập tức hiểu ra tình hình.
“Lại cãi nhau à?” Tạ An đã quá quen với việc này, “Vậy ta quay lại sau.”
Trần Tinh: “Huynh nói đi.”
Trần Tinh đứng dậy bỏ ra ngoài, Hạng Thuật ở lại, Tạ An thấp giọng nói mấy câu với hắn.
Về Kiến Khang, Trần Tinh có rất nhiều người muốn gặp, cũng có nhiều việc cần làm, bèn đi một mạch ra cửa, cuốc bộ được một lúc thì phát hiện Hạng Thuật cũng theo mình, chẳng nói năng gì cả. Tạ An vừa nói vừa theo sau Hạng Thuật, điệu bộ bí hiểm, dường như đang thương lượng gì đó.
“Biết rồi.” Hạng Thuật mất kiên nhẫn, nhìn Tạ An rồi nói, “Còn chưa đi?”
Tạ An ra hiệu được rồi, ta đi ngay.
Trần Tinh nhớ lần trước lúc tới đây, ngày nào Hạng Thuật cũng chửi thầm, song lần này, rõ ràng hắn đã coi mình là một phần của người Hán, không còn nhấn mạnh thân phận người Thiết Lặc của mình nữa. Các thầy trừ tà không dị nghị gì về thân phận của hắn, từ khi biết hắn là hộ pháp Võ thần của Trần Tinh liền tự nhiên chấp nhận đối phương.
Trần Tinh cũng đổi sang dép lê bằng da, cùng Hạng Thuật rời khỏi Phong trúc cư, còn một lúc nữa mới tới tiệc đêm đã hẹn với Phùng Thiên Quân, cậu cần đi gặp những người khác trước. Tiến vào sở trừ tà, băng qua hành lang, họ chạm mặt các thầy trừ tà trẻ đang tụm năm tụm ba tán chuyện, thấy hai người đi tới bèn nhanh chóng sang đây hành lễ.
Trần Tinh đáp lễ, hỏi đường xong, hai người vòng ra sau sở, trong hậu viện là Tư Mã Vĩ đang nghịch đống cá khô phơi nắng.
“Không phải ông không ăn cơm sao?” Trần Tinh hỏi.
“Ta mua ở chợ đấy,” Tư Mã Vĩ đáp, “muốn thử xem có biến chúng thành Bạt được không.”
Trần Tinh: “…”
Tư Mã Vĩ cầm đồ gắp lật một con cá muối, nói với Trần Tinh: “Ngươi xem, tròng mắt nó hình như hơi động này.”
Trần Tinh: “Nó chỉ là cá muối bình thường thôi.”
Tư Mã Vĩ: “Ta cũng thử hun khói và sấy, nhưng không hiệu quả.”
Trần Tinh: “May mà ông còn biết không bắt người ra thử, để ta xem? Mấy con cá khác thì sao? “
Tư Mã Vĩ: “Chia cho các thầy trừ tà ăn rồi.”
Hạng Thuật hỏi: “Đám anh em của ông bị Phùng Thiên Quân bắt về đang ở đâu?”
Tư Mã Vĩ thả đồ gắp xuống, ra hiệu họ đi theo mình, đưa họ ra hậu viện, Trần Tinh vừa nhìn liền kinh hãi.
Chỉ thấy năm tên Bạt còn đầu không mình đang trợn mắt, miệng khép mở, được đặt cạnh nhau trong một chiếc hộp gỗ dài, mặt hướng về bên trái, cật lực đảo mắt, dòm Trần Tinh lom lom.
Chúng đều là Bạt vương mà Trần Tinh trông thấy lần trước.
Trên đầu Bạt vương còn cắm mấy bông đại hoàng đỏ sẫm trông lạ lùng vô cùng, cảnh tượng kinh khủng ban đầu bỗng trở nên buồn cười.
“Sao… chỉ có đầu thế này?” Trần Tinh chỉ thấy ớn lạnh cả người.
Tư Mã Vĩ: “Ban đầu Phùng Thiên Quân đánh bại hai người, xách đầu chạy đi, các Bạt vương còn lại đuổi tới Du Lâm, lọt bẫy của hắn, không biết xử trí như nào bèn chém đầu mang về.”
“Cơ thể đâu?” Hạng Thuật nhìn còn hết hồn.
Tư Mã Vĩ trả lời: “Không rõ nữa, chắc nằm đâu đó trên con đường tơ lụa hướng về Giang Nam.”
Hơn một năm trước, Phùng Thiên Quân một mình truy lùng Vương Tử Dạ tới phía tây Sa Châu, sau khi vào địa giới Lương Châu thì phát hiện hành tung của gã. Lúc đó Vương Tử Dạ đang dẫn các Bạt vương tới cổ mộ thời Tần ở Sa Châu, chắc do đánh không lại, Bạt quân còn chạy mất, nên muốn bổ sung vài tên lính.
Theo Tư Mã Vĩ miêu tả, sự việc xảy ra vào một đêm trăng mờ gió cao. Vạn Pháp phục sinh, mặc dầu Phùng Thiên Quân không thể thanh tẩy các Bạt vương, nhưng bản lĩnh nay đã hơn xưa, huống chi hắn không những dùng được oán khí, mà còn có thể thao túng linh khí đất trời phục vụ mình.
Vì vậy, trong lúc Vương Tử Dạ âm thầm hồi sinh mục tiêu mới, Phùng Thiên Quân kích hoạt Sâm La đao, hút hết oán khí mà Vương Tử Dạ dày công thu thập được. Vương Tử Dạ nghi hoặc tột cùng, bèn phái Bạt vương điều tra chung quanh, Phùng Thiên Quân lập tức đổi chiêu, dùng pháp thuật của Sâm La đao biến ra dây mây trói hai tên Bạt vương kia lại.
Lần này Phùng Thiên Quân đã có kinh nghiệm, không định ham chiến, chặt đầu xong liền co giò chạy.
Vương Tử Dạ đợi hoài đợi mãi không thấy Bạt vương về, liền cử thêm ba Bạt vương đuổi theo, kết quả Phùng Thiên Quân đi một vòng quay về cổ mộ, nhắm vào Vương Tử Dạ, lần thứ hai đánh lén suýt nữa là thành công. Tuy rằng không thể ép Thi Hợi rời thể hành động độc lập, nhưng tạo thêm chút rắc rối cho gã cũng tốt.
Song đúng vào phút chót, Vương Tử Dạ miễn cưỡng hồi sinh được một tên Bạt gọi là “Quỷ vương”.
Bạt vương này mạnh gấp mấy lần bọn Tư Mã Vĩ, Phùng Thiên Quân đánh không lại, đành tẩu thoát trước. May mà bị hắn quấy nhiễu, nghi thức của Vương Tử Dạ bị gián đoạn nhiều lần, quá trình Quỷ vương hồi sinh gặp sự cố, bắt đầu công kích bừa bãi chung quanh, ngay cả Vương Tử Dạ cũng bị đập cho bể đầu.
Trần Tinh: “……”
Hạng Thuật: “……”
Tư Mã Vĩ tiếp tục kể: “Sau đó, Phùng Thiên Quân không dám ham chiến, quyết định chuồn trước là thượng sách, ba người họ…” nói đoạn, ông chỉ vào ba cái đầu trong đó: “truy đuổi tận cùng, lúc tháo chạy tới Du Lâm, Phùng Thiên Quân lập bẫy, cũng xách đầu họ về.”
Hạng Thuật hỏi: “Có thể thanh tẩy họ không?”
Hai người vẫn còn căng thẳng so kè nhau như trước, Trần Tinh làm như không nghe thấy, tới khi Hạng Thuật lặp lại lần nữa, Trần Tinh mới ngó năm cái đầu kia, không tài nào xuống tay được, bèn nói với Tư Mã Vĩ: “Không có cơ thể, làm sao dùng Tâm Đăng tinh lọc máu Ma thần được.”
Nếu mấy Bạt vương này còn cơ thể thì may ra cậu có thể miễn cưỡng thử một lần, hiềm nỗi vì muốn bớt việc, Phùng Thiên Quân chỉ chặt đầu, vượt dặm đường xa mang đầu về Giang Nam, còn cơ thể quá nửa là đang lang bạt ở Lương Châu rồi.
Tư Mã Vĩ nói: “Tiễn họ đi thôi, sống tiếp cũng chẳng có ý nghĩa gì.”
Trần Tinh thử bưng một cái đầu lên quan sát, đầu Bạt hung tợn há mồm chực cắn. Hạng Thuật thò tay muốn đón lấy, ra hiệu cậu coi chừng bị cắn, Trần Tinh lại mất hứng tránh hắn.
Trần Tinh nói với Tư Mã Vĩ: “Cho dù còn cơ thể, cũng đã bị máu Ma thần ăn mòn, họ không giống ông, e rằng không có cách nào khôi phục lý trí.”
Trần Tinh cưỡng ép giật lấy Tư Mã Vĩ, phòng cho việc này xảy ra lần hai, có lẽ Vương Tử Dạ đã tăng liều lượng máu Ma thần, hoặc luyện hóa các Bạt vương thêm lần nữa, dẫn tới oán khí trên năm cái đầu này bốc hơi, muốn triệt tiêu máu Ma thần tất phải dùng Tâm Đăng, thiêu trụi cùng cơ thể họ.
Tư Mã Vĩ nói: “Tạ An muốn giữ họ lại sở, cho các thầy trừ tà nghiên cứu.”
Đám thầy trừ tà trẻ tuổi hiển nhiên đã săm soi nghiên cứu đống đầu này mấy lượt rồi, không chừng mỗi lần vây xem còn xuýt xoa vì kinh ngạc. Trần Tinh suy xét một lúc, Hạng Thuật có vẻ đã nguôi giận, ra dấu với Trần Tinh, muốn đùa cậu cho vui.
Hạng Thuật quay một cái đầu khác qua để hai đầu cắn xé nhau, Trần Tinh nhịn cười, vờ nổi giận: “Huynh đừng đùa bỡn họ.”
Hạng Thuật muốn chọc Trần Tinh cười, ban đầu tính đè hai đầu Bạt cho chúng hôn môi, Trần Tinh lại bảo: “Sinh thời họ là tổ tiên người Tấn, tôn trọng chút được không?”
Hạng Thuật đành đàng hoàng lại, không nói thêm gì.
Tư Mã Vĩ: “Tiễn họ đi thôi.”
Thế là Trần Tinh thắp sáng Tâm Đăng, đè lên trán một cái đầu, hào quang phản chiếu muôn nơi, thanh tẩy từng Bạt vương họ Tư Mã. Sau cùng, mấy cái đầu cũng yên tĩnh lại, Tư Mã Vĩ giúp họ vuốt mắt an nghỉ.
Tiếp theo, Tư Mã Vĩ quay lại nhìn Trần Tinh, đôi mắt đục ngầu khẽ đảo, mặc dù không trông rõ ánh mắt, Trần Tinh vẫn hiểu ông đang nói “Cảm tạ”.
Hạng Thuật: “Ông không cần cảm thấy cô đơn vì mình là Bạt, ông không khác con người.”
Tư Mã Vĩ gật đầu, xét về mặt nào đó, Hạng Thuật có thể thấu cảm được Tư Mã Vĩ, bởi vì Hạng Thuật trước kia cũng từng có lúc trăn trở như thế. Ba người rời khỏi hậu viện sở trừ tà, chầm chậm đi xuống theo đường núi. Trần Tinh tận lực đi trước, Hạng Thuật khoanh tay sóng vai cùng Tư Mã Vĩ ở phía sau, hai người xì xầm tán chuyện.
“Thác Bạt Diễm!” Trần Tinh trông thấy Thác Bạt Diễm đang thu dọn vũ khí trên võ đài trước sở, bèn gọi, “Tối sang nhà Phùng Thiên Quân uống rượu nhé!”
Thác Bạt Diễm thẳng người, huýt sáo với Trần Tinh rồi nhanh chóng sang chỗ họ.
Ban đầu Trần Tinh sợ Hạng Thuật lại ghen, bèn ngoái lại dòm, thấy hắn dù đang thảo luận với Tư Mã Vĩ, song vẫn dõi mắt nhìn cậu, bị phát hiện liền đỏ mặt, nghiêng đầu vờ như không có gì xảy ra, hiển nhiên đã nhìn thấu tâm tư của Trần Tinh — đệ muốn ta ghen, ta sẽ không ghen đâu, để coi đệ tính làm gì?
Có điều sau khi hai người hẹn thề tỏ lòng, Hạng Thuật không còn để ý Thác Bạt Diễm như trước nữa.
“Ngươi giờ là tổng giáo đầu à?” Trần Tinh quan sát Thác Bạt Diễm, hỏi với vẻ biếng nhác.
Thác Bạt Diễm ngượng ngùng, đưa cho Trần Tinh xem chiếc nhẫn trong tay mình, nói: “Lục Ảnh dạy ta vài tâm quyết thao túng pháp bảo, hôm nào biểu diễn cho ngươi xem.”
Không ngờ Thác Bạt Diễm sẽ trở thành một thành viên của sở trừ tà, còn tới Giang Nam, nghe nói số mệnh sẽ liên tục điều chỉnh theo quỹ đạo trước kia, khiến cậu có hơi lo âu, sợ rằng sau này Thác Bạt Diễm sẽ lại thành Bạt như lúc trước.
Nhưng nay đã có pháp thuật Lục Ảnh dạy cùng chiếc nhẫn này bảo vệ, có lẽ Thác Bạt Diễm có thể bình an sống sót. Hai người trò chuyện đôi câu, Trần Tinh nhận ra Thác Bạt Diễm thoáng vẻ lo âu khó thể nhận ra, bèn khuyên nhủ: “Lục Ảnh có thể sẽ trở lại.”
Thác Bạt Diễm không nhịn được thở dài, cau mày bảo: “Không phải Lục Ảnh… ngươi biết không? Trong một năm các ngươi rời đi, Trường An đã xảy ra rất nhiều chuyện.”
Từ lúc xuống tàu, Trần Tinh vẫn chưa kịp hỏi thế cục hiện giờ, còn Thác Bạt Diễm sau khi đến Kiến Khang được không ít tình báo từ người Tấn, đã biết đại khái sự việc bên phía Phù Kiên.
“Bệ hạ sắp thành Bạt rồi,” Thác Bạt Diễm nói, “người ta đồn rằng ở Trường An, ngài ấy không còn nghe ý kiến của bất kỳ ai nữa. Ngài ấy đang tập hợp quân đội, chuẩn bị qua Phì Thủy khai chiến Đại Tấn.”
Trần Tinh lặng lẽ trầm tư, cậu rất rõ quá trình người sống hóa Bạt, đã có Phùng Thiên Dật, Xa La Phong cùng Thác Bạt Diễm sau này làm ví dụ. Nhanh thì mấy ngày, chậm thì vài năm, sau khi uống máu Ma thần, cơ thể sẽ không ngừng biến đổi.
Thác Bạt Diễm nói: “Chí ít bây giờ ngài ấy vẫn còn sống.”
“Vương Tử Dạ đang chờ, gã đang chờ cái gì?” Trần Tinh lấy làm lạ, nếu Phù Kiên đã uống máu Ma thần, thần phục Xi Vưu, như vậy Vương Tử Dạ chỉ còn bước nữa là thành công, chỉ cần chuyển hóa hoàn toàn đế vương, hiển nhiên gã sẽ khống chế được cả Đại Tần.
Như họ đã thấy trong mộng cảnh, Xi Vưu cần thể xác mới, lựa chọn đầu tiên là Hạng Thuật và Trần Tinh. Với tình hình trước mắt, bắt Trần Tinh về làm thế thân là bất khả thi, đừng nói bắt người, ngay cả mạng Vương Tử Dạ còn suýt giữ không nổi.
Không có cơ thể thích hợp nhất, mục tiêu tự nhiên dời sang Phù Kiên, dùng máu Ma thần luyện hóa thể xác gã, rồi dời hồn vào thay thế, giống như lúc Cố Thanh bị Vương Tử Dạ chiếm xác đã “đọc được” ý niệm của gã.
Nhưng vì sao Xi Vưu cứ lần lữa không chiếm xác Phù Kiên?
“Vương Tử Dạ không dám.” Hạng Thuật và Tư Mã Vĩ đi phía sau Trần Tinh, lúc này lên tiếng, “Một khi Phù Kiên thay đổi rõ rệt, triệt để thành Bạt, đệ cảm thấy Tấn đình sẽ duy trì được bao lâu?”
Trần Tinh ngẫm lại thấy cũng đúng, nếu hoàng đế thành Bạt, đảm bảo Ngũ Hồ sẽ chạy sạch, ngay cả con trai cũng hoảng sợ tột độ, dấy binh làm phản.
“Nhưng Vương Tử Dạ hoàn toàn đủ khả năng biến thuộc hạ cứng đầu thành Bạt, không phải sao?” Trần Tinh thản nhiên nói, “Đằng nào thì ai phản cũng phải giết hết rồi hồi sinh, không phải ổn hơn sao?”
Tư Mã Vĩ: “Gã không khống chế được, có hóa tất cả bá tánh Trường An thành Bạt cũng vô ích, không có Bạt vương chỉ huy, hoạt thi bình thường chỉ còn nước năm bè bảy mảng.”
Trần Tinh lập tức ngộ ra, sở dĩ hồi sinh các Bạt vương như Tư Mã Vĩ là để thống lĩnh Bạt quân cho Xi Vưu, chỉ huy lũ xác sống chỉ biết cắn xé bừa bãi, vậy nên Vương Tử Dạ mới phải tìm Bạt vương mới.