Trần Tinh và Xa La Phong đồng thời thét lớn, quay đầu ngựa, bắt đầu cuộc truy đuổi phi nước đại dọc theo vòng ngoài trường đấu.
“Sao hai người này lại đấu với nhau rồi?” Công chúa Thanh Hà thắc mắc, “Tiểu tử kia là Xa La Phong à? Hình như ta từng gặp hắn rồi?”
Mộ Dung Xung đáp: “Chị không phát hiện lúc đấu với nhau, ánh mắt họ rất kỳ lạ sao?”
Công chúa Thanh Hà cười tủm tỉm: “Không phải đấu với nhau trông mới kỳ, chị chỉ không rõ, hai người này muốn cược bằng Đại Thiền Vu sao? Rồi nhỡ Trần Tinh thua, Đại Thiền Vu phải cam tâm tình nguyện cưới an đáp của hắn hả?”
Mộ Dung Xung: “…”
Công chúa Thanh Hà tiếp tục nói: “Thực không dám tưởng tượng, Trần Tinh thắng thì thôi, giả sử kết quả Xa La Phong thắng, ngoại trừ khiến Thuật Luật Không ấm ức thì chẳng có tác dụng gì, hai người đó rốt cục nghĩ gì không biết?”
Thác Bạt Diễm cùng Lục Ảnh đứng ngoài trường đấu, Tiêu Sơn leo tót lên bàn, vung vẩy Thương Khung Nhất Liệt, nhiệt tình cổ vũ: “Trần Tinh! Thắng! Thắng!”
Lục Ảnh nhìn tình hình chiến đấu, lại đảo mắt sang Hạng Thuật đang sốt sắng hồi hộp, cuối cùng cũng ngộ ra.
Tuấn mã lao vun vút, Trần Tinh và Xa La Phong thúc vào bụng ngựa, phóng về phía đối phương! Xa La Phong không ngờ tên người Hán này cưỡi ngựa cũng ra dáng đáo để, dám đón đầu mình, bèn giả vờ giương cung, Trần Tinh lập tức ghìm cương quay đầu ngựa, gần như là sượt qua mình Xa La Phong, hai người không ai bắn tên, chỉ mới thăm dò lẫn nhau.
“Hai ngựa đối đầu, kẻ khiếp nhược tất bại!” Giọng Hạng Thuật hãy còn văng vẳng bên tai.
Chiến mã Trần Tinh cưỡi chính là con ngựa già của Hạng Ngữ Yên lúc còn sống, ngựa của Xa La Phong cũng là ngựa tốt, lần giao phong đầu tiên không phân cao thấp, song khi Trần Tinh quay đầu vẫn chậm hơn Xa La Phong nửa nhịp.
“Cần giúp không?” Trùng Minh không từ bất kỳ cơ hội nào, âm thầm truyền giọng vào tai Trần Tinh.
“Không cần!” Trần Tinh gào giọng, “Ai cũng đừng nhúng tay!”
Xa La Phong quay đầu ngựa, thúc ngựa tăng tốc, bắt đầu căng cung. Trần Tinh biết lần này hắn bắn thật! Cậu không hề cúi người mà vòng đến bên cạnh Xa La Phong, hắn trở tay kéo cung, mũi tên bay vọt tới!
Khắp trường đấu reo hò khen hay, mũi tên bay xoáy, vẩy ra một đường vôi hình xoắn ốc, Trần Tinh ngửa đầu, mũi tên cùn gần như là bay sượt qua mặt cậu.
Giọng người Thiết Lặc thình lình át cả tiếng người Nhu Nhiên, mà đợt cỗ vũ này đều dành cho Trần Tinh.
Xa La Phong đổi cung sang tay trái, không cho Trần Tinh cơ hội thở dốc, giây phút tuấn mã chuyển mình, hắn nghênh ngang kéo dây cương, móng trước bên trái của chiến mã giẫm mạnh, nghiêng người về trước, Xa La Phong dậm một chân xuống đất, ghìm vững thân ngựa, căng cung bắn tên, mũi tên thứ bay ngắm vào đùi Trần Tinh, chặn kín đường cậu ——
“Ghìm cương xoay đầu ngựa, bỏ đạp yên để lộn người!”
Trần Tinh vừa thấy vai Xa La Phong cử động, liền nhớ đến bí quyết Hạng Thuật dạy mình, tức khắc đá văng bàn đạp, nghiêng hẳn người qua một bên yên, đồng thời ghìm cương sang hướng ngược lại.
Hai con chiến mã đồng thanh hí dài, khuấy động bụi tuyết còn vương trên đất. Tên của Xa La Phong sượt qua bụng ngựa, giây phút tuyết bay mù mịt che khuất tầm nhìn, Trần Tinh thẳng người ngồi vững trên ngựa Hung Nô, lần theo tiếng vó cách đó hai mươi bước, nhắm mắt lại, bắt đầu giương cung cài tên.
Vó ngựa cuốn bụi trần, nghe tiếng để bắn tên!
Cùng lúc đấy, mũi tên thứ ba phóng tới từ bụi tuyết, Trần Tinh hạ quyết tâm, liên tục bắn ra ba mũi tên.
Hạng Thuật thấy đôi bên đã bắn hết tên, toan tiến lên hô dừng, thế nhưng đúng lúc này, Xa La Phong giật cương ngựa, định đứng dậy đón đầu ba mũi tên liên tiếp bay tới từ Trần Tinh!
Mũi tên cuối cùng của Xa La Phong xuyên thủng sương tuyết, nhắm vào ngực Trần Tinh.
Trên tay cầm cung của Trần Tinh, một ánh vàng không dễ nhận thấy chợt lóe lên trên ngón áp út tay trái, hiện ra một chiếc nhẫn kỳ lạ.
Thời điểm chiếc nhẫn xuất hiện, dòng chảy thời gian trở nên chậm lại, mọi âm thanh lắng đọng, trong một thoáng tạm dừng ngắn ngủi ấy, Trần Tinh nhìn rõ mũi tên bay tới dần chậm đi, tuy cậu không hiểu vì sao, nhưng vẫn kịp thời phản ứng nằm nghiêng trên lưng ngựa.
Chiếc nhẫn nhấp nháy một lúc thì lần nữa biến mất trên tay cậu.
Song nhờ vào khoảnh khắc chớp mắt ấy, Trần Tinh tránh được mũi tên thứ ba mà mắt thường gần như không thể trông thấy!
Xa La Phong ngồi nhổm dậy, hai mũi tên một sượt qua đầu ngựa, một lướt qua vai, mũi cuối cùng bắn trúng mào trên đầu, hất bay mào của tộc trưởng Nhu Nhiên, vẽ ra một đường cong rồi rớt xuống đất.
Hạng Thuật dừng lại, bụi tuyết dần tan, hai người quay đầu ngựa, đôi bên cùng lùi về.
Cả trường đấu yên tĩnh hẳn đi, một chốc sau, cả Sắc Lặc xuyên bùng nổ tiếng hoan hô dời non lấp biển!
Trần Tinh thở dốc không ngừng, nhìn chằm chằm Xa La Phong từ xa, Xa La Phong thậm chí không thể tin được chuyện đã xảy ra, ba mũi tên cuối cùng kia chỉ bắn ra trong nháy mắt.
Xa La Phong cuối cùng cũng thừa nhận: “Ngươi thắng, người Hán.”
Tim Trần Tinh như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, Xa La Phong xuống ngựa nhặt mào, cầm trong tay, lặng thinh không nói gì, cuối cùng hắn ngước nhìn Hạng Thuật, trong mắt lóe lên cảm xúc phức tạp.
“Ta vốn tránh không được mũi cuối cùng, Xa La Phong,” Trần Tinh nói, “nhờ may mắn cả.”
“Đấu hòa cũng là ta thua,” Xa La Phong đáp, “dù có trốn tránh thế nào, số mệnh cũng đã được định sẵn. Thua, từ lúc bắt đầu chưa một lần thắng, coi như cho mình một lời giải đáp, ai dạy ngươi bắn cung thế?”
Trần Tinh cười tủm tỉm, không trả lời.
Xa La Phong gạt đám đông ra, xoay người bỏ đi, Hạng Thuật trả lời thay: “An đáp! Là tay dạy y bắn cung!”
Trần Tinh dần bình tâm lại, nhìn theo bóng lưng của Xa La Phong.
“A! Cuối cùng nhiệm vụ cũng hoàn thành!” Trần Tinh leo xuống ngựa, ném cung sang một bên, lau mồ hôi trên trán, sau lưng cũng mướt đẫm mồ hôi, cậu u oán càm ràm, “Ông đây vất vả hơn nửa năm, chính là vì hôm nay! Ta thề từ rày về sau không bao giờ học võ nữa! Mệt muốn chết, mệt chết ta! Hạng Thuật đâu? Lại chạy đâu nữa rồi?”
Trần Tinh bước ra trường đấu, thấy Hạng Thuật và Xa La Phong đang đứng nói chuyện bên cạnh, Xa La Phong trông về phía cậu, lại thoáng ngẩng đầu nhìn xoáy vào mắt Hạng Thuật.
Trần Tinh bực bội, lập tức đi tới chỗ họ, Hạng Thuật không nhìn Trần Tinh, thình lình hướng lòng bàn tay về phía cậu, kêu cậu “Dừng”, rồi chỉ xuống đất, ý là đứng yên đó đừng qua đây.
Xa La Phong và Hạng Thuật nín lặng thật lâu, cuối cùng Hạng Thuật vỗ lên vai Xa La Phong. Xa La Phong gật đầu, nhắm mắt xoay người bỏ đi.
“Hắn nói gì thế?” Trần Tinh tò mò.
“Không có gì.” Hạng Thuật lơ đãng đáp, ánh mắt nhen lên bao cảm xúc phức tạp.
Trần Tinh cảm thấy có chút buồn tẻ, gió nổi lên lướt qua đầu họ, thổi bay những lá cờ khắp vùng trời Sắc Lặc xuyên, thánh thú được thêu trên cờ sống động như thật, dường như cũng đang vươn mình lên cao.
Trần Tinh quay người, rời khỏi trường đấu, hỏi hắn: “Đại Thiền Vu, giờ mình đi đâu?”
Hạng Thuật đáp gọn lỏn: “Không biết.”
Bầu không khí giữa hai người chợt trở nên quái lạ, không ai thốt ra lời nào. Trần Tinh chầm chậm rảo bước lên núi, ngang qua chợ phiên của người Cao Xa, tình cờ trông thấy một tấm khiên.
“Trượt tuyết không?” Trần Tinh ngừng bước, hỏi Hạng Thuật.
Hạng Thuật trầm lặng thật lâu, bỗng nói: “Không đi.”
Trần Tinh: “…”
“Ò.” Trần Tinh hỏi dò, “Huynh giận ư?”
Hạng Thuật chợt hỏi: “Tiền cược là gì?”
Trần Tinh cười gượng, hỏi lại: “Xa La Phong không nói với huynh ư?”
Trông điệu bộ của hắn, rõ ràng đã hỏi Xa La Phong tất tần tật rồi.
Hạng Thuật xoay người rời khỏi Sắc Lặc xuyên, hướng về dãy tây núi Âm, tiếp tục lặng thinh không nói một lời.
Trần Tinh giấu đầu hở đuôi mà giải thích: “Ta… bọn ta đùa thôi, huynh đừng để trong lòng.”
Hạng Thuật vẫn không hé răng, bước qua lớp tuyết đọng, giày võ bị bám chút bột tuyết. Trần Tinh tò tò theo sau, tỷ thí xong một trận làm cậu hơi thở gấp.
Hai người hướng về dãy Tây Lộc núi Âm, Trần Tinh muốn nói lại thôi, ngầm hiểu cậu đùa hơi quá thật, muốn xin lỗi Hạng Thuật, song không biết phải mở lời thế nào, Hạng Thuật đứng trên sườn núi, từ đây ngoái lại có thể trông rõ mồn một mỹ cảnh tiết mộ thu đang diễn ra dưới Sắc Lặc xuyên.
“Không ai nói đệ biết,” Hạng Thuật vươn tay, nói thật nghiêm túc, “nếu người trong lòng đệ là người Thiết Lặc, muốn mời hắn tượt tuyết, phải kiên nhẫn đợi hắn chủ động đưa tay với đệ ư?”
Rồi sau đó, Hạng Thuật vươn bàn tay dày rộng của mình về phía Trần Tinh.
Trần Tinh triệt để choáng váng, bối rối nhìn tay Hạng Thuật, hốc mắt tức thì đỏ bừng, vô thức ngước lên nhìn vào mắt đối phương, rồi khẽ khàng đặt tay vào lòng bàn tay hắn.
“Nhưng… chúng ta không có khiên.” Tâm trí cậu trở nên hỗn loạn, lúc này lại nghĩ tới những chuyện không liên quan và khó hiểu như thế.
“Tâm Đăng.” Hạng Thuật kéo Trần Tinh vào lòng mình, Tâm Đăng sáng lên, võ bào mạ vàng tung bay, Hạng Thuật ôm cậu bay vút lên vách núi, dịch bước, kim quang tụ lại thành khiên dưới chân, hai người cùng trượt xuống Sắc Lặc xuyên!
Trần Tinh lập tức hét lên, xoay người ôm ghì lấy Hạng Thuật, vùi mặt vào vai hắn.
Ánh vàng sáng rực trên bình địa, Hạng Thuật mang theo Trần Tinh rẽ ngoặt dưới chân núi, thôi thúc ánh sáng Tâm Đăng, họ cùng vòng qua Sắc Lặc xuyên, chân đạp khiên, dọc theo dãy núi dài bất tận, trượt ngược về đỉnh dãy Tây Lộc!
Trần Tinh: “Đợi đã… oa aaaa——!”
Dưới vầng dương chói lọi ban trưa, Hạng Thuật đạp khiên, để Trần Tinh đứng trước mình, ôm eo cậu từ sau, dịch khiên trượt lên đỉnh núi cao hơn trăm trượng.
“Trượt lần hai không?” Hạng Thuật cúi đầu nhìn Trần Tinh, nghiêm túc hỏi.
Trần Tinh gật đầu: “Được.”
“Đệ đồng ý rồi.” Hạng Thuật nghiêm túc bảo, đoạn nghiêng người.
Trần Tinh: “Ta đồng ý với huynh, chờ đã! Ta còn điều muốn nói… A——!”
Hạng Thuật ôm chặt Trần Tinh, nghiêng người chúi xuống từ đỉnh núi Âm, chân đạp khiên, trượt phăm phăm trên nền tuyết. Trần Tinh ôm ghì lấy Hạng Thuật, vùi mặt vào vai hắn, võ bào cả hai bay phần phật theo gió cuốn mây ngàn.
“Xem?” Hạng Thuật chỉ nói một từ.
Trần Tinh nhô đầu ra khỏi vai Hạng Thuật, thoáng chốc bị cảnh đẹp trước mắt làm rung động.
Hạng Thuật tiếp tục giẫm lên khiên, trượt từ đỉnh núi này sang đỉnh núi khác.
Biển mây dịu dàng nhường lối, để lộ trời quang ngàn dặm cùng dãy núi Âm sừng sững như rồng. Ngắm nhìn trần gian, chạm vào mắt là khung cảnh hùng vĩ với sông núi bao la muôn trùng, chim bay ngang trời, mây mù tan biến, giây phút này chỉ còn lại ta với người.
Hạng Thuật buông Trần Tinh, hai người thoáng tách ra, mắt Trần Tinh hoen đỏ, nước mắt tuôn rơi không sao kìm được, cậu vội nâng tay áo lau lệ như một đứa trẻ bất lực.
“Bây giờ đến lượt đệ,” Hạng Thuật nói với Trần Tinh, “nói mau, bằng không Đại Thiền Vu bỏ đệ lại trên núi, không cho đệ về Sắc Lặc xuyên nữa.”
Trần Tinh nhào tới, ôm chầm lấy vòng eo Hạng Thuật, đạp lên mép khiên, Hạng Thuật ngay lập tức trở tay ghì cậu vào lòng.
“Có dãy núi Âm minh chứng!” Trần Tinh ngậm nước mắt hét to.
“Có dãy núi Âm minh chứng!” Hạng Thuật ngửa đầu, vừa cười vừa hô to, ôm Trần Tinh xoay vòng, cùng sánh bước qua cơn mưa tuyết bay lả tả, xuyên qua dòng chảy thời gian cuồn cuộn của kiếp trước kiếp này, vượt qua chốn rừng rậm và bay qua bạt ngàn non núi.
Vạn vật lênh đênh như núi, thời gian chớp mắt tựa biển khơi.
Tình yêu cách trở núi biển muôn vời, san bằng núi biển há ngại ngần chi.
Thế gian ồn ã dần khuất, cổ thụ đính ước treo đầy lụa đỏ nay đã phủ tuyết trắng xóa.
Dưới tàng cây, Hạng Thuật trở về với vương bào đen sẫm, nằm ngửa trên tuyết, Trần Tinh ghé mình lên người hắn, trên đầu cả hai bám đầy bột tuyết.
Hạng Thuật nhìn chăm chú vào Trần Tinh, tầm mắt dời xuống môi cậu.
“Vì sao ta… luôn nhớ…” Trong mắt Hạng Thuật toát lên chút mê man.
“Suỵt, huynh đừng nói gì cả.” Trần Tinh khẽ thầm, vòng tay qua cổ Hạng Thuật, đè người lên tuyết và rồi cúi đầu hôn lên môi hắn.
Giây phút hai cánh môi nóng bỏng chạm vào nhau, Hạng Thuật mở to mắt, Trần Tinh thì nhắm nghiền mắt, gác lại tất thảy ý niệm trong đầu. Vào lúc cậu hôn Hạng Thuật, một tia ấm chợt bừng lên trên phần môi mà Lục Ảnh chạm vào.
Hạng Thuật: “!!!”
Mộng cảnh bỗng chốc vỡ nát, hóa thành ký ức chân thực, hàng ngàn mảnh vỡ lũ lượt vụt qua mắt Hạng Thuật ——
Tia sáng thuở đầu gặp nhau trong địa lao Tương Dương; trong hoàng cung Trường An, Trần Tinh vừa ôm hắn vừa ngồi gà gật trên giường con; chín phù văn lấp lánh trên Bất Động Như Sơn; cùng Hạng Thuật nóng ruột bất an, ngoái lại nhìn Trần Tinh và Thác Bạt Diễm sau gốc cổ thụ…
Lần đầu trượt tuyết, cảm xúc rối bời trỗi dậy sau một thoáng Trần Tinh ngoảnh đầu; thuyền biển nhấp nhô theo thủy triều lên xuống; vào đêm thu xã ở Kiến Khang, Hạng Thuật siết chặt sợi dây đỏ trong tay…
Trong thành Thọ Dương, Trần Tinh hôn mê trên giường, Hạng Thuật đỏ mắt khẽ khàng vuốt ve trán cậu.
Trong cổ trận Triều Tịch, dù bị Bất Động Như Sơn đâm xuyên ngực, Trần Tinh vẫn dốc gan dốc ruột tới gần, cố gắng chiếu tia sáng le lói ấy vào hắn.
Định Hải châu vỡ tan, Vạn Pháp phục sinh, trong luồng xoáy thời không, phượng hoàng lượn vòng, Tuế Tinh hiện thân, cầm theo Lạc Hồn chung, còn Trần Tinh trong vòng tay hắn biến thành đốm sáng rồi từ từ tan biến…
Quá khứ tái hiện và vùng dậy từ biển mộng, trở về với linh hồn Hạng Thuật. Ánh vàng tan biến, hóa thành cảnh tuyết dịu dàng dưới tán cổ thụ Sắc Lặc, và rồi nhẹ nhàng đáp xuống cơ thể hai người.
Đôi môi tách ra, Trần Tinh mờ mịt nhìn Hạng Thuật.
Sắc mặt hai người hốt nhiên đỏ bừng, nhịp tim Trần Tinh nhanh tới mức sắp không thở nổi, trong đầu chỉ đọng lại một ý nghĩ ——
Hôn được rồi hôn được rồi, cuối cùng mình cũng hôn được rồi…
Hạng Thuật bất chợt run giọng khẽ gọi: “Tinh Nhi?”
Trần Tinh: “………………”
Hạng Thuật như vừa bừng tỉnh khỏi cơn mơ, lập tức lật người đè Trần Tinh lên tuyết, một lần nữa cúi đầu hôn cậu! Trần Tinh hoang mang mở to mắt, muốn vùng ra đặng hỏi rõ ngọn ngành, song Hạng Thuật không cho phép phản kháng, ghìm lại cổ tay cậu.
Cho đến khi Trần Tinh từ bỏ ý định nói chuyện, an tĩnh chìm vào nụ hôn cùng Hạng Thuật, hắn mới thoáng buông lỏng tay đang ghìm chặt cậu, đổi thành nhẹ nhàng mơn trớn lòng bàn tay Trần Tinh, sau rồi bàn tay vững chãi ấy tách từng ngón tay, đan chặt mười ngón vào nhau. Kể từ giây phút này, trời, đất, số mệnh, thời gian, Ma thần…
Không còn gì trên thế gian có thể chia lìa họ được nữa.