Tộc trưởng tộc Thiết Lặc Thạch Mạt Khôn cũng tới, các kỵ binh Sắc Lặc xuyên dời tới đây chia làm hai cánh, hộ tống bọn Hạng Thuật vào thành. Ngôn ngữ các tộc ầm ĩ không ngớt bên tai, làm đầu óc Trần Tinh váng vất, không ít người nhìn chòng chọc nhóm Tiêu Sơn, lấy làm lạ vì tổ hợp một sói một bái một đứa trẻ này.
“Báo cho các bộ,” Hạng Thuật xuống ngựa, việc đầu tiên là tiến vào hoàng cung, “tổ chức hội nghị.”
Trên đường vào thành, Trần Tinh trông thấy có rất nhiều bá tánh đã được thu xếp ổn thỏa, trong lòng chợt sinh ra cảm giác thân quen. Lúc Bạch Tông rảo bước, rất nhiều bá tánh hành lễ với nó.
Kể từ lúc vào thành, Xa La Phong đã chú ý tới Trần Tinh, việc Đại Thiền Vu Thuật Luật Không đưa một người Hán về đây đã dấy lên không ít bàn tán, Xa La Phong hết sức căng thẳng, hấp tấp vào cung, hai người đối mặt nhau, chẳng rõ tại sao Xa La Phong lại cảm thấy tên người Hán này đáng ghét cực, cứ như kẻ thù kiếp trước của hắn vậy.
Song trong hận thù vô cớ ấy cũng pha lẫn sự kính sợ hắn dành cho cậu.
“Hắn là an đáp của ta,” Hạng Thuật giới thiệu với Trần Tinh, “tộc trưởng Nhu Nhiên, Xa La Phong, hai ngươi làm thân với nhau đi.”
Trần Tinh cười đáp: “Được nha ——!”
Xa La Phong: “……”
Hạng Thuật vừa trở lại hoàng cung, thu xếp cho Trần Tinh đâu ra đó liền dò hỏi các công việc liên quan, ném lại Xa La Phong và Trần Tinh nhìn nhau trong chủ điện.
“Ngươi là người Hán hả?” Xa La Phong biết tỏng vẫn cố hỏi.
“Đúng nha ——” Trần Tinh cười đáp, vừa cúi mình sắp xếp lại hành lý, vừa nói: “Một người Hán tay trói gà không chặt, an đáp, dạo này ngài có đau bụng không?”
Xa La Phong: “???”
Trần Tinh chân thành bảo: “Ta là thần y, trông sắc mặt ngươi tốt lắm, ta đoán có lẽ ngươi bị đau bụng.”
Xa La Phong vốn đang hết sức bình thường, nghe cậu nói vậy thì bụng đột nhiên đau, phảng phất như bị thứ gì cào. Mặt mày hắn trắng xanh, há hốc mồm nói không nên lời.
“Ta… ta không phải an đáp của ngươi.” Xa La Phong bước tới, lạnh lùng nói, “Ngươi và Thuật Luật Không quen nhau như thế nào?”
Trần Tinh đang kiểm tra túi thuốc, nghe vậy liền đứng thẳng dậy, Xa La Phong giơ tay muốn nâng cằm cậu lên.
“Tránh ra!” Tiêu Sơn thình lình xuất hiện từ bên cạnh, xòe hai bộ vuốt lấp lóe tinh quang, gõ lách cách vào nhau.
Tiêu Sơn quấn một chiếc khăn choàng, nửa thân trên để trần, làn da rám nắng màu tiểu mạch, vóc người lờ mờ lộ ra bắp thịt thon gầy của thiếu niên lang, bên dưới mặc một chiếc quần dài, quanh quần là chiếc váy dài lông thú, công chúa Thanh Hà trước khi đi còn chải roi cho nó.
Tiêu Sơn nhe răng nanh uy hiếp Xa La Phong, ngoại trừ Hạng Thuật, hiếm có ai được nó cho phép tiếp cận Trần Tinh.
Xa La Phong: “Ngươi… ngươi làm gì thế? Chính ngươi mới phải tránh ra!”
Xa La Phong không rõ vì sao hắn lại sợ đứa trẻ cao chưa tới ngực mình này tới vậy, khí thế vừa lên liền yếu đi mấy phần, vô thức lùi ra sau nửa bước song vẫn cố mạnh miệng.
“Phải lịch sự.” Trần Tinh nói với Tiêu Sơn, “Đã dặn ngươi bao nhiêu lần, đừng có một lời không hợp lại muốn cào lủng bụng người ta.”
Tiêu Sơn chắn giữa Xa La Phong và Trần Tinh, giơ vuốt, ngang ngược chỉ vào hắn: “Lùi ra, bằng không quắp đầu ngươi xuống.”
Xa La Phong không nén được cơn tức, quát lên: “Ngươi là ai! Cút ra ngoài cho ta! Đây là địa bàn của ta!”
Trần Tinh toan mở miệng, giọng Tiêu Sơn còn to hơn cả Xa La Phong, thanh âm trong trẻo của thiếu niên vang lên: “Ngươi cút đi mới phải!”
“Đây là địa bàn của ta!” Tiêu Sơn lạnh lùng nói, “Ta là hậu duệ của Hô Hàn Tà, Y Đồ Tà Sơ! Người Nhu Nhiên, ngươi nghĩ mình là ai?”
Dứt lời, Tiêu Sơn giơ một chiếc răng chạm ngọc, có phần chân màu đỏ được quấn dây vàng ra trước mặt Xa La Phong, uy hiếp hắn: “Biết nó chứ?”
Trần Tinh: “…..”
Xa La Phong kinh hãi cực độ, tiếp tục lui lại, chỉ vì thứ trong tay Tiêu Sơn được gọi là “răng rồng kim linh”, kim linh (*lông chim màu vàng) do Hán Nguyên Đế ban tặng, còn răng rồng là ấn tín của tộc Hung Nô do Thiền Vu Hô Hàn Tà chưởng quản. Nó tượng trưng cho vương quyền Hung Nô chính thống, được người Hán công nhận.
Đây không phải lần đầu Trần Tinh trông thấy thứ này, bởi trước giờ Tiêu Sơn vẫn luôn mang theo nó, song trang sức hiếm lạ cổ quái của người Hồ quá nhiều, vua A Khắc Lặc thậm chí còn đeo đầy vòng cổ sáp ong, vậy nên Trần Tinh không hỏi nhiều.
“Ngươi… ngươi cũng là Đại Thiền Vu?” Trần Tinh tròn mắt hỏi Tiêu Sơn, thầm nghĩ nguy to, sắp đánh nhau tới nơi rồi, thế mà Tiêu Sơn và Hạng Thuật đều là Đại Thiền Vu! Nếu đánh thật cậu biết giúp ai bây giờ?
“Không phải,” Tiêu Sơn giải thích với Trần Tinh, “ta là Thiền Vu, nhỏ thôi, kiểu chung chung, gọi là Tiểu Thiền Vu hoặc Thiền Vu.”
Xa La Phong hoàn hồn, nghiến răng nghiến lợi: “Tiểu tặc, ngươi trộm đồ ở đâu?”
Đúng lúc này, tộc trưởng các tộc ở Sắc Lặc xuyên bước tới, bắt gặp đôi bên đang giằng co, liền mơ hồ đoán được Xa La Phong gắt gỏng bướng bỉnh lại gây hấn, đang muốn khuyên can thì tộc trưởng Hung Nô chợt thấy ấn tín trong tay Tiêu Sơn, sửng sốt hỏi: “Thứ này lấy từ đâu?”
Thoáng chốc các tộc trong Hung Nô bộ tức tốc vây quanh Tiêu Sơn.
Hạng Thuật cũng đi tới, thoáng nhìn Tiêu Sơn, hỏi: “Cuối cùng cũng hết nhịn được muốn về tộc rồi sao?”
Trần Tinh thầm nhủ hóa ra huynh đã biết từ trước rồi à? Người khác không nhận ra răng rồng kim long, Hạng Thuật là Đại Thiền Vu, dĩ nhiên phải biết nó.
Tiêu Sơn vặn lại: “An đáp của ngươi bắt nạt Trần Tinh, bằng không ta đã không nói. Xa La Phong! Nơi ngươi đang đứng do chính tay tổ tiên ta dựng nên, Cáp Lạp Hòa Lâm cũng là đô thành của người Hung Nô bọn ta! Nếu không có Thiền Vu Lư Hồn trả tự do cho người Nhu Nhiên, thì bây giờ các ngươi vẫn còn là nô lệ của bọn ta!”
Sắc mặt của mấy người trong điện phút chốc trở nên xấu đi, người Nhu Nhiên quả thực từng là đoán nô của người Hung Nô, do hậu sinh của Hô Hàn Tà – Đại Thiền Vu Lư Hồn phóng thích nên người Nhu Nhiên mới lấy lại tự do.
Hạng Thuật nghiêm giọng: “Câm miệng! Ta mặc kệ ngươi hiện tại có phải Thiền Vu Hung Nô hay không, Tiêu Sơn, người Hung Nô đã tham gia Sắc Lặc Cổ Minh, phải nghe lệnh ta…”
“Bỏ đi,” Trần Tinh khuyên can, “không sao đâu, Tiêu Sơn.”
Tiêu Sơn không nói nữa, Hạng Thuật nhìn Xa La Phong với ánh mắt trách móc, Xa La Phong bị biến cố bất chợt này làm cho bối rối, trong thời gian ngắn chưa thể hoàn hồn. Hạng Thuật khoát tay ngăn Trần Tinh mở miệng, nói: “… Họ có thừa nhận thân phận của ngươi hay không là việc của tộc Hung Nô, ta sẽ không can dự. Nhưng ngày hôm nay chúng ta đã là liên minh, kẻ thù ngấp nghé ngoài kia, chúng ta cần bỏ qua hiềm khích trước đây, chung tay kháng địch.”
“… Hay ngươi muốn rời thành quyết chiến?” Hạng Thuật nói với Tiêu Sơn. Tuy giọng điệu nghiêm khắc song không hề mảy may khinh miệt, cũng không uy hiếp mà lại ẩn vẻ uy nghiêm của một người cha.
Trần Tinh đang định hòa giải thì Tiêu Sơn gật đầu, nói: “Nếu an đáp Nhu Nhiên của ngươi không bắt nạt Trần Tinh, ta tự nhiên tha cho hắn.”
Sắc mặt của Xa La Phong đã không thể xấu hơn, Hạng Thuật làm như không thấy, nói: “Các bộ báo cáo tình hình, người Hung Nô xác minh thân phận sau cũng không muộn.”
Sau một khoảng lặng ngắn, tộc trưởng Thiết Lặc Thạch Mạt Khôn hắng giọng, phá vỡ sự tĩnh lặng lúng túng này, lên tiếng trước: “Cách đây một tháng rưỡi, nhận được thư của Đại Thiền Vu gấp rút gửi tới từ Trường An, bọn ta đã sẵn sàng chiến đấu…”
Quả nhiên thủ hạ của Thi Hợi vẫn tấn công Sắc Lặc xuyên trước, may mà lần này không có Bạt vương xuất chiến. Mười hai ngày trước, một lượng lớn xương động vật vùng ra khỏi núi Âm, cầm đầu là sài lang hổ báo, đánh sâu vào doanh địa của các Hồ dưới Sắc Lặc xuyên. Trần Tinh nhẩm tính thời gian, gần như ngay sau khi Thi Hợi dẫn các Bạt vương chạy thoát.
Mọi chuyện diễn ra vào một đêm không trăng, hàng ngàn vạn quái vật gào rống đâm bay cọc buộc ngựa, xông vào Sắc Lặc xuyên. Nhờ có Hạng Thuật nhắc nhở, Thạch Mạt Khôn đã sớm chuẩn bị chu toàn, kiên cường chống trả. Vừa thấy không cách nào địch lại, gã lập tức dẫn mọi người vừa đánh vừa lui, thoát khỏi Sắc Lặc xuyên.
Song giữa đường chợt xông ra một toán Bạt khác, lạ thay là bọn chúng không tập kích họ, ngược lại còn tấn công quân đoàn xương trắng, cắt đuôi giúp mọi người, giao chiến ác liệt với đại quân toàn là xác động vật kia.
Trần Tinh nghe tới đây liền biết lai lịch của những Bạt quân đó, hẳn là Do Đa mang theo các vệ sĩ đã chết của tộc A Khắc Lặc, chấp nhất tìm Chu Chân báo thù.
Thạch Mạt Khôn tổng kết: “Sự việc là thế.”
Ánh mắt Xa La Phong dao động, thình lình chạm trúng tầm mắt Hạng Thuật liền lảng đi ngay, nhưng lại ngờ vực dòm Trần Tinh mấy bận.
Trần Tinh hỏi Thạch Mạt Khôn bằng tiếng Thiết Lặc: “Có ai bị thương không?”
Thạch Mạt Khôn khẽ gật đầu, nói: “Một số vệ sĩ Nhu Nhiên, đã thu xếp ổn thỏa rồi.”
Trần Tinh đứng dậy, bảo: “Ta đi khám cho họ.”
Hạng Thuật nói: “Kêu họ tới đây, ngươi ở lại, các tộc luân phiên nghiêm phòng, Thạch Mạt Khôn cử trinh sát Hồi Cốt điều tra hành tung kẻ địch.”
“Tiêu Sơn,” Trần Tinh trở ra cung người Hung Nô, tìm đến Tiêu Sơn, hỏi nó, “ta muốn nhờ Bạch Tông một việc, Tư Mã Vĩ đâu rồi?”
Tiêu Sơn huýt sáo bằng ngón tay, gọi Bạch Tông tới. Trần Tinh cho Bạch Tông xem bản đồ tái bắc, Bạch Tông nói: “Ta biết đường mà, muốn ta làm gì? Nói đi.”
“Đưa Tư Mã Vĩ đến hồ Ba Lý Khôn.” Trần Tinh nói với Tư Mã Vĩ đang đi tới chỗ mình, “Ta cần các ngươi giúp ta bảo vệ một gia đình, bình an đưa họ rút về Cáp Lạp Hòa Lâm, hiện giờ chắc họ cũng đã lên đường rồi.”
Tư Mã Vĩ gật đầu, đi ngay mà không hỏi lý do. Trần Tinh đột nhiên phát hiện Tư Mã Vĩ dễ nhờ đến lạ, ông ta cũng là Bạt, lũ Bạt sẽ không chú ý tới ông, trái lại còn xem là đồng loại. Với lại ông ta đánh đấm khá giỏi, bình thường cũng chẳng có mong muốn cá nhân gì, kêu làm gì thì làm đó.
“Vất vả cho ông rồi.” Trần Tinh đội mũ giáp A Khắc Lặc mà cậu nhặt được cho Tư Mã Vĩ, thế là cựu vương người Hán cao to giờ đây đã thay đổi một diện mạo khác.
Tư Mã Vĩ đáp: “Đừng khách sáo.”
Ông ta như một thị vệ trung thành và đáng tin cậy, mặc Trần Tinh làm bất kỳ điều gì cậu muốn, huống hồ ngoài Trần Tinh ra, không ai giết được ông ta, chỉ cần cẩn thận đừng để bị phát hiện.
Bình thường Tư Mã Vĩ hay nghĩ gì nhỉ? Có đôi lúc Trần Tinh không khỏi lấy làm lạ, ngay cả suy nghĩ của Hạng Thuật cậu còn chẳng nắm bắt được, với một Bạt vương lại càng khó đoán hơn, chẳng hạn như lúc này đây.
Hôm sau, Trần Tinh treo biển khám bệnh trong cung Cáp Lạp Hòa Lâm, theo cậu nhớ lần trước có khá nhiều người Sắc Lặc xuyên bị bệnh, vì vậy ngoài chữa trị cho các vệ sĩ người Hồ bị thương, cậu còn nhân tiện giải quyết những triệu chứng lạ cho người trong tộc Hạng Thuật.
“Cần dịch không?” Hạng Thuật nhìn qua, hỏi cậu.
Trần Tinh cười nói: “Ta vẫn miễn cưỡng nghe hiểu được.”
Thế là Hạng Thuật chủ động phối thuốc giúp Trần Tinh, thuốc được trải dưới sàn, thảng hoặc lại lia mắt sang Trần Tinh, trong điện có một khoảng nắng mông lung, nửa người Trần Tinh được ánh nắng xuyên qua cửa mái(1) trên đỉnh điện phủ lên, góc mặt chuyên chú nom hết mực văn nhã và thanh tú.
(1) cửa mái: cấu trúc cửa sổ nằm trên mái nhà để truyền sáng.
Thạch Mạt Khôn đang xem bản đồ trong điện, đánh dấu mấy hướng đã phái trinh sát, ngẩng đầu nhìn Trần Tinh, lại ngó sang Hạng Thuật, mắt đượm ý cười, bèn huých Hạng Thuật một cái.
“Thuật Luật Không?” Thạch Mạt Khôn cười gọi.
Hạng Thuật thây kệ Thạch Mạt Khôn, phối thuốc xong thì đứng dậy cầm tới chỗ Trần Tinh, đưa cho tộc nhân của mình, ngồi xếp bằng kế bên nghe Trần Tinh dặn dò. Trần Tinh chỉ thoáng nhìn bệnh nhân rồi viết giấy kê đơn.
Hạng Thuật: “Ngươi chỉ mới nhìn lướt thôi!”
Trần Tinh nói: “Chỉ cần nhìn thoáng là đã biết bệnh gì.”
Hạng Thuật: “Vừa rồi ngươi còn chẳng hề ngẩng đầu.”
Trần Tinh đáp: “Nghe giọng là biết. Nào, ta biết ngươi thường nôn ọe, uống thuốc an thai là được…”
Hạng Thuật: “Đầu ngươi cũng không nâng, làm sao có thể nghe ra nàng có thai?”
“Bằng không sao gọi là thần y?” Trần Tinh mở cờ trong lòng, cậu còn nhớ rõ quá trình khám bệnh lần trước, có nhiều người trong hàng Trần Tinh chỉ mới nhìn lướt qua liền nhận ra ngay. Lúc kê thuốc cũng chẳng cần nghĩ nhiều, lần trước có một người phụ nữ mang thai đã khiến cậu khắc sâu ấn tượng, nên giờ chỉ cần liếc nhìn một cái là xong.
Hạng Thuật: “…”
Trần Tinh: “Huynh có ý kiến?”
Hạng Thuật không thể đánh giá y thuật của Trần Tinh, Trần Tinh lại bảo: “Mang bát thuốc ra đây, lại rót cho ta một bát nước.”
Hạng Thuật đành đứng dậy tiếp tục bận bịu, các tộc nhân chứng kiến Đại Thiền Vu truyền lệnh bốn phương, dũng sĩ đệ nhất của tái ngoại thế mà cam tâm tình nguyện nghe một người Hán sai bảo, như thể trông thấy một Hạng Thuật mà họ chưa từng biết, làm họ không nhịn được cười.
Sau một buổi chiều, tất cả bệnh nhân đều được khám xong, Trần Tinh duỗi eo, phát hiện chiều tà đã buông, bèn nói với Hạng Thuật: “Sao tộc huynh không có đại phu, nhiều bệnh kéo dài đã lâu.”
“Đại phu trên thảo nguyên không tới,” Hạng Thuật nói, “ngay cả người Hán cũng rất ít, họ không muốn băng qua Trường Thành. Chỉ có mấy lão Tát Mãn(2) thi thoảng tới khám bệnh, song không biết nhiều về các loại thuốc, mấy loại thuốc ngươi tìm thấy hiện giờ đa phần do mẹ ta viết và truyền lại.”
(2) Tát Mãn hay còn gọi là Saman, kiểu giống như thầy đồng
“Mẹ huynh lúc còn sống cũng là đại phu ư?” Trần Tinh sực nhớ đã rất lâu họ không đề cập tới cha mẹ của Hạng Thuật, có lẽ khi nhắc về họ Hạng Thuật trông có vẻ không muốn trả lời, nên Trần Tinh không tò mò hỏi nhiều.
Hạng Thuật ngẫm nghĩ một thoáng thì lắc đầu, thản nhiên đáp: “Không, bà chỉ hiểu sơ về dược lý, sau khi gả cho cha đã chép lại rất nhiều sách về dược, tinh tượng, bốn mùa và võ thuật, dần dà có một số người trong tộc cũng học được chút đỉnh.”
Trần Tinh trầm tư không nói, thấy Hạng Thuật đang tiện tay bện một thứ gì đó bèn tò mò liếc nhìn.
Đó là mấy sợi hồng hoa thô được Hạng Thuật vô thức xoắn lại thành dây, nối thành sợi dài, trên đĩa bạc bên cạnh đựng mấy viên vân anh hình bầu dục nhẵn bóng tựa như vỏ sò.
Hạng Thuật vừa tán chuyện với Trần Tinh vừa vét một ít chu sa trong hộp thuốc, tô lên sợi dây xoắn ra từ hồng hoa, có vẻ muốn tạo ra dây đỏ bằng dược liệu, sau đó xuyên vân anh vào, làm na ná như vòng tay đỏ treo vỏ trăng.
“Huynh… đang làm gì thế?” Trần Tinh hỏi.
Hạng Thuật bị cậu hỏi câu đó mới phát hiện ra, cúi đầu nhìn hai tay mình, ngón tay thon dài vẫn còn nhuốm màu chu sa, đáp: “Không làm gì cả, rảnh rỗi nên bện chơi.”
“Huynh muốn bện cái gì vậy?” Trần Tinh ngơ ngẩn.
“Không có.” Hạng Thuật có chút bứt rứt, lập tức đặt thứ nó sang bên cạnh, không rõ vì sao mình lại vô thức bện dây đỏ, muốn xuyên vân anh vào.
“Ngươi muốn tặng nó cho y hả?” Con bái kia không biết chui từ xó nào ra, nói, “Tặng liền đi.”
Hạng Thuật: “…”
Trần Tinh: “Ngươi câm miệng cho ta! Mắc gì tới ngươi?”
Hạng Thuật: “Liên quan gì đến ngươi?”
Trần Tinh sang đó ngồi xổm bên cạnh Hạng Thuật, cúi nhìn chiếc vòng tay thô sơ, đoạn ngước lên nhìn Hạng Thuật.
Trong mắt Hạng Thuật toát lên vẻ bất an, toan mở miệng thì ngoài điện xuất hiện một bóng người, chặn ánh sáng hoàng hôn. Hai người cùng quay đầu, phát hiện dáng người cao lớn của Tư Mã Vĩ, ông ta vác theo một kẻ sống dở chết dở tiến vào, khom mình đặt kẻ đó xuống đất.
Đó là một người đàn ông với râu tóc hoa râm, trên cổ đeo mấy sợi dây chuyền, nét mặt tang thương, trên người có nhiều vết đao, miệng vết thương đã biến đen. Tiêu Sơn đuổi theo sau, tiến vào như một cơn gió.
“A Khắc Lặc… vua A Khắc Lặc!” Trần Tinh khiếp sợ.
“Ngươi quen ông ta?” Hạng Thuật ngạc nhiên.
Trần Tinh: “Mau! Chuẩn bị thuốc cho ông ấy!”
Bái: “Ồ không xong rồi, ông ta sắp chết.”
“Câm miệng cho ta!” Hạng Thuật cùng Trần Tinh đồng thanh.
Người nọ đúng là vua A Khắc Lặc — ông bị thương rất nặng, ý thức vẫn tỉnh táo, thì thào mấy tiếng Hung Nô cổ, luôn miệng gọi tên Do Đa.
Hạng Thuật cấp tốc nói tiếng Hung Nô với ông, Tư Mã Vĩ đứng bên cạnh lên tiếng: “Ta phát hiện ông ta ở thành bắc.”
Trần Tinh phái Tư Mã Vĩ ra ngoài để bảo vệ vua A Khắc Lặc và vương phi, không ngờ Tư Mã Vĩ sẽ đưa ông về đây! Theo lời Tư Mã Vĩ, sau khi ông ta cùng Bạch Tông xuất phát vào đêm qua thì phát hiện vua A Khắc Lặc trong một khu rừng. Ban đầu Trần Tinh chỉ ôm thái độ thử một lần coi sao, bèn miêu tả diện mạo của vua A Khắc Lặc và vương phi cho Tư Mã Vĩ, không ngờ Tư Mã Vĩ thực sự mang người về.
“Ta sẽ đi tìm vợ của ông ta.” Tư Mã Vĩ nói.
“Chỉ có mình ông ấy thôi ư?” Trần Tinh khó thể tin nổi.
Tư Mã Vĩ gật đầu, nói: “Tiếp tục tìm dọc theo hồ Ba Lý Khôn.”
Trần Tinh vội cảm ơn, Tư Mã Vĩ lại rời đi, Hạng Thuật hỗ trợ nghiền thuốc. Trần Tinh ghim châm cho vua A Khắc Lặc, nhìn tình trạng vết thương để đoán, ông đã bị trọng thương cách đây gần năm ngày, không biết lấy nghị lực từ đâu để gắng gượng rời khỏi hồ Ba Lý Khôn, một mình trăn trở tới Cáp Lạp Hòa Lâm.
“Canh thuốc.” Trần Tinh nói.
Hạng Thuật sắc thuốc xong, Trần Tinh liền đút cho vua A Khắc Lặc, Hạng Thuật nhíu mày: “Con ông ta, khi còn sống từng vì tranh chấp cỏ nước với Chu Chân, chết cả rồi.”
Trần Tinh biết chuyện này, có lẽ vua A Khắc Lặc phát hiện tung tích của Do Đa nên một mình rời khỏi hồ Ba Lý Khôn, xuôi nam truy tìm con mình, để rồi bị tập kích giữa đường, rơi vào tình cảnh này. Mà sau khi Do Đa rời đi, hắn đuổi theo Chu Chân tới Sắc Lặc xuyên, bám gót tấn công đội quân xương thú…
“Vua A Khắc Lặc!” Trần Tinh động viên, “Cố lên! Đừng ngủ! Hạng Thuật, nói chuyện với ông ấy đi.”
Vua A Khắc Lặc hấp hối do mất máu quá nhiều, một khi ngủ say e rằng sẽ không tỉnh dậy nữa. Trần Tinh phối thuốc trợ tim cho ông, vừa đút vào vua A Khắc Lặc liền ho dữ dội, may mà đã uống gần hết, giờ chỉ cần đợi thuốc phát huy tác dụng.
“Cần giúp không?” Phượng hoàng lại xuất hiện, bay xuống từ cửa mái, đậu trên giường con.
“Rốt cục ngươi theo tới đây làm gì?” Hạng Thuật bàng hoàng, sao lần nào con chim này xuất hiện cũng chỉ hỏi đúng một câu, mà Trần Tinh luôn trả lời “Không cần”.
“Không cần!” Trần Tinh biết vua A Khắc Lặc có cơ thể cường tráng và ý chí sinh tồn mạnh mẽ, vả lại không bị thương chỗ hiểm, nên cậu quả quyết cự tuyệt đề nghị của Trùng Minh, nói: “Chí ít thì lúc này không cần.”
“Ối đại vương!” Con bái nọ nhận ra Trùng Minh, tức tốc lăn ra từ trong góc, cặp chân ngắn ngủn chắp lại dập đầu với phượng hoàng, “Tiểu nhân là bái trong núi Âm, tu luyện đã trăm năm…”
Phượng hoàng chỉ tùy tiện vỗ cánh đã dấy lên một trận gió hất nó ra khỏi điện.
“Đến lúc cần e rằng đã quá muộn.” phượng hoàng nhắc nhở Trần Tinh.
Trần Tinh đáp: “Ta sẽ canh đúng thời cơ, nếu thực sự không còn hi vọng sẽ lập tức gọi ngươi.”
“Được,” phượng hoàng kiên nhẫn nói, “cô vương chờ.”
Đúng lúc này Xa La Phong tiến vào, hiển nhiên đã nghe tin vua A Khắc Lặc được mang về.
Màn đêm hiu hắt, Xa La Phong bước vào điện, liếc nhìn vua A Khắc Lặc, Trần Tinh khẩn thiết nhìn Hạng Thuật, Hạng Thuật gật đầu, ra hiệu hắn sẽ giải quyết, gọi: “Xa La Phong.”
Xa La Phong không ừ hử gì, nhưng lại nhìn vua A Khắc Lặc và Trần Tinh với vẻ mặt phức tạp.
Trần Tinh ngồi sau lưng Hạng Thuật, làm động tác ‘cào’ với Xa La Phong, dùng khẩu hình đe dọa: “Coi chừng Thiền Vu của bọn ta một vuốt vồ chết ngươi.” =]]]]]]]]]
Xa La Phong: “……………………”
Trần Tinh biết Xa La Phong và người A Khắc Lặc có thù sâu hận lớn từ trước, tuy nhiên bây giờ sự hiện diện của Tiêu Sơn có ý nghĩa rất lớn với người Hung Nô. Kể từ lúc dòng họ Hô Hàn Tà cưới Chiêu Quân suy bại, các bộ Hung Nô trải qua hàng trăm năm đã chia thành nhiều bộ, trước giờ vẫn luôn ầm ĩ đối chọi, khó thể hợp nhất. Bởi vì không có thống soái bộ lạc mạnh mẽ giữa các bộ, gắn kết họ lại với nhau.
Chính vì vậy mà đứng trước các bộ Nhu Nhiên và Thiết Lặc, người Hung Nô luôn ở thế yếu hơn. Hiện giờ Tiêu Sơn mang răng rồng trở về, rất có thể sẽ trở thành thủ lĩnh mới của người Hung Nô trong tương lai. Thậm chí nếu một ngày nào đó Hạng Thuật thoái vị, nó vẫn có đủ tư cách cạnh tranh làm Đại Thiền Vu của Cổ Minh. Tên nhóc này có vũ lực mạnh mẽ, một mai người Hung Nô đồng lòng, sẽ không cho phép người Nhu Nhiên và Tiên Ti tuy tiện ức hiếp nữa.
“Ta sẽ về ngay.” Hạng Thuật nói với Trần Tinh, thong dong đứng dậy cùng Xa La Phong rời khỏi hoàng cung.
Trần Tinh nhìn hướng hai người rời đi, lại ngó sang phượng hoàng, rồi cúi nhìn vua A Khắc Lặc.
“Đừng ngủ.” Trần Tinh thì thầm bằng tiếng Hung Nô cổ, “Vua A Khắc Lặc, ngài có thể chống đỡ mà! Nhất định có thể! Vợ ngài mang thai, đang chờ ngài trở về, con trai ngài còn chưa được gặp cha của nó mà!”
Vua A Khắc Lặc bị một thanh kiếm dài đâm xuyên xương sườn, may mà chệch khỏi tim một chút, vết thương rất giống với lần bị Bạt vương đâm chết ở Tạp La Sát, song Trần Tinh vững tin rằng nếu số mệnh của Phùng Thiên Dật và công chúa Thanh Hà đã thay đổi, thì vua A Khắc Lặc tất có khả năng sống sót!
“Con ta… con ta…” vua A Khắc Lặc run giọng, “ta có lỗi với… Do Đa, khi nó còn sống… ta không ngăn được người Nhu Nhiên, mà sau khi chết, ta không thể báo thù cho nó…”
Trần Tinh nắm cổ tay vua A Khắc Lặc, truyền ánh sáng dịu nhẹ của Tâm Đăng vào cơ thể bảo vệ tâm mạch cho ông.
“Ngươi… là ai?” vua A Khắc Lặc nhìn Trần Tinh, đôi môi phủ đầy râu xám khẽ mấp máy, thì thào, “ta muốn gặp… Thuật Luật Không.”
“Ta tên Trần Tinh,” Trần Tinh vuốt trán vua A Khắc Lặc, thấp giọng, “Trần Tinh, ta là người Hán.”
“Người Hán…” thuốc trong cơ thể vua A Khắc Lặc đang dần phát huy tác dụng, ông thở ra một hơi nóng rực, sắc mặt xám xịt dần khôi phục chút hồng hào, “người Hán à. Thuật Luật Không… con trai của Hạng Ngữ Yên và Thuật Luật Ôn. Ngươi là… người thân của Hạng Ngữ Yên ư?”
“Là người cùng tộc.” Trần Tinh đáp.
Tới giờ này Tiêu Sơn mới được các tộc trưởng Hung Nô thả ra, Trần Tinh đưa mắt dò hỏi, Tiêu Sơn sau khi bị tra hỏi có vẻ không vui, song răng rồng vẫn còn giắt ngay hông, Trần Tinh biết điều này chứng tỏ họ đã công nhận thân phận của nó rồi.
Song nó hãy còn quá nhỏ, muốn đảm nhiệm Thiền Vu cần đợi thêm mấy năm nữa.
“Ngươi quyết định chăm sóc tộc nhân ư?” Trần Tinh hỏi nó.
Tiêu Sơn im lìm suy xét, Trần Tinh xoa đầu nó, bảo: “Mỗi người đều có trách nhiệm của riêng mình.”
Tiêu Sơn nói: “Ngươi nói y hệt như Lục Ảnh vậy.”
Trần Tinh đoán hiện giờ đám người Hung Nô hẳn đang tranh cãi dữ dội lắm đây, thấy răng rồng liền sát nhập toàn tộc, muốn thực hiện trong thời gian ngắn trông không được thiết thực cho lắm, nên tạm thời chỉ có thể bồi dưỡng Tiêu Sơn thành người kế vị. Có lẽ Tiêu Sơn muốn giao răng rồng cho họ, song không ai dám nhận, về tình, cậu cảm thấy Tiêu Sơn tình nguyện theo mình và Hạng Thuật làm thầy trừ tà vẫn sung sướng hơn.
Trần Tinh nói: “Nếu ngươi đã muốn chăm sóc tộc nhân, thì phải học hỏi từ Hạng Thuật nhiều hơn.”
Tiêu Sơn bực bội: “Biết rồi, ta cũng đã mười sáu, đừng cứ coi ta là thằng oắt.”
“À, phải nhỉ.” Trần Tinh nhận ra nếu cộng thêm qua năm quá khứ, Tiêu Sơn đã được mười sáu rồi.
“Năm ta rời sư môn đi tìm Hạng Thuật,” Trần Tinh cười nói, “cũng vừa tròn mười sáu đấy.”
Theo quan sát, cậu tin tuổi Tiêu Sơn tuy còn nhỏ, song bản chất không như biểu hiện thường ngày của nó.
Nó sùng bái Hạng Thuật như một người cha, thậm chí còn vô thức bắt chước mọi hành động của hắn.
Tiêu Sơn lảng sang chuyện khác, hỏi Trần Tinh về vua A Khắc Lặc: “Ông ta là ai thế? Tạo sao bị bệnh? Hở!”
“Trên đường thì phải?” Trần Tinh nói, “Ông ấy cũng là người Hung Nô, còn nhớ ông ấy không?”
Tiêu Sơn tràn đầy nghi hoặc, lần trước chỉ vội gặp thoáng qua vua A Khắc Lặc, mà khi họ trở về Sắc Lặc xuyên, tộc A Khắc Lặc đã bị giết sạch, nó phải nghĩ rất lâu mới nhớ ra.
Trần Tinh kể lại chi tiết cho nó, lần trước họ quen nhau thế nào, và vua A Khắc Lặc dẫn mình lên bắc ra sao.
Tiêu Sơn nghe xong đột nhiên lộ ra vẻ do dự, nắm Thương Khung Nhất Liệt ngập ngừng nhìn Trần Tinh.
Trần Tinh nhìn ánh mắt ấy liền biết nó đang băn khoăn điều gì, đôi mắt nhỏ ấy quả thực giống hệt Hạng Thuật, nếu không với cái tuổi này, có khi cậu còn tưởng Tiêu Sơn là con của Hạng Thuật, cậu hỏi nó: “Ngươi muốn bảo vệ tộc nhân của ông ấy sao?”
Tiêu Sơn hỏi lại: “Được chứ? Ta sẽ quay lại nhanh thôi.”
Trần Tinh biết chỉ phái Tư Mã Vĩ đi Tiêu Sơn vẫn không quá yên tâm, thực ra ngay cả cậu cũng bất an, nhưng trước mắt không ai có thể làm viện quân, cậu và Hạng Thuật phải trông coi Sắc Lặc xuyên.
“Nếu là Hạng Thuật,” Trần Tinh cười bảo, “huynh ấy nhất định cũng sẽ làm vậy, ngươi đi đi.”
Tiêu Sơn gật đầu, nói: “Vậy ta đi giết Xa La Phong trước, không cho hắn tiếp tục quấy rầy ngươi.”
“Đừng!” Trần Tinh lập tức ngăn cản, “Đừng động vào hắn, ngươi sẽ hại chết ta mất, Hạng Thuật chắc chắn sẽ nghĩ ta xúi ngươi đi giết an đáp của huynh ấy, ngươi đi sớm về sớm, ta có thể tự lo liệu, ngươi không tin bản lĩnh của ta sao?”
Tiêu Sơn vội vàng ra ngoài, Trần Tinh theo chân nó ra khỏi điện, dặn dò: “Tiêu Sơn! Đã nói rồi đó! Không được tùy tiện giết người!”
“Biết rồi!” Tiêu Sơn mất kiên nhẫn, phóng lên ngựa rời khỏi Cáp Lạp Hòa Lâm.
Trần Tinh nhìn bóng lưng nó rời đi, đảm bảo nó không giải quyết dứt điểm Xa La Phong mới yên tâm quay vào điện.
Tình trạng của vua A Khắc Lặc đã ổn định hơn, lúc này cậu mới thở phào nhẹ nhõm. Bây giờ ngẫm lại, ắt hẳn vua A Khắc Lặc và vương phi đều biết chuyện đã xảy ra với Hạng Ngữ Yên ở tái ngoại! Ngặt nỗi lúc họ tới Cối Kê điều tra Hạng gia thì cả tộc A Khắc Lặc đã bị giết, người biết chuyện năm xưa đã chết, đầu đuôi câu chuyện cũng bị vùi sâu vào lòng đất.
Lần này được làm lại từ đâu, liệu có truy hỏi được tới cùng không?
Trần Tinh nghĩ tới điều này liền căng thẳng đến lạ, nói với vua A Khắc Lặc: “Ngài quen lão Đại Thiền Vu Thuật Luật Ôn và Hạng Ngữ Yên không?”
Hơi thở của vua A Khắc Lặc đã đều đặn hơn, ông nằm trên giường con, ánh đèn le lói, phản chiếu bóng hình vạm vỡ và tang thương lên bức bình phong.
“Họ quen nhau như thế nào?” Trần Tinh truy hỏi, “Vua A Khắc Lặc, đừng ngủ, ta có rất nhiều chuyện muốn hỏi ông.”
Vua A Khắc Lặc như đang chìm vào hồi ức, sau đó chậm chạp nói: “Thuật Luật Ôn…”
“Phải phải.” Trần Tinh vội hỏi: “Ông còn nhớ chuyện trước đây không?”
Vua A Khắc Lặc trầm tĩnh một lúc lâu, hồi tưởng lại quá khứ rồi nói: “Thuật Luật Ôn, ta đã nghĩ rằng hắn sẽ độc thân cả đời, vĩnh viễn không thành thân.”