Tại thành Trường An trong huyễn thế.
Sau cuộc chiến lần trước, thế giới trong gương vỡ vụn, nhà cửa đổ nát, cung điện cháy đen trông như một đống hoang tàn.
Trần Tinh cầm chiếc gương ở thế giới trong gương, mặt trái trở thành lối ra duy nhất.
Trước cung Thái Sơ, Hạng Thuật, Phùng Thiên Quân cùng Tiêu Sơn bao vây ba phía, Hạng Thuật chắn trước mặt Trần Tinh, trầm giọng: “Giao thủ trong này, linh hồn ngươi đừng hòng chạy thoát.”
Vương Tử Dạ cuối cùng cũng nhận ra đám trừ tà này nhất quyết triệt tiêu mình trong hôm nay.
“Ta mong ngày mình hoàn toàn chết đi, đã rất lâu, lâu lắm rồi.” Vương Tử Dạ bình thản nói, “Tiếc thay trời không toại lòng người, nếu hôm nay các ngươi thực sự giết được ta, xem như thành toàn cho nguyện vọng này.”
Trần Tinh: “Trong cổng Y Khuyết kia rốt cục có thứ gì?”
Vương Tử Dạ cười bảo: “Một ngày nào đó ngươi sẽ biết. Ta chỉ không ngờ chỉ với một ngọn đèn trong tâm, ngươi thế mà làm được rất nhiều chuyện, bất tri bất giác đã dồn ta vào đường cùng. Không ngờ Âm Dương giám giành từ tay Trương Lưu có thể dùng như thế, các ngươi quả là thông minh.”
“Hạng Thuật…” Trần Tinh đột nhiên phát hiện tình huống bất thường của Hạng Thuật.
Hạng Thuật lắc đầu, nâng Bất Động Như Sơn, làm động tác chiến đấu, nhìn chằm chằm hành động của Vương Tử Dạ.
Quạt đã bị cướp, Bạt quân cũng bị diệt, bốn đạo quân vây quét, không lâu sau sẽ tóm được Phù Kiên và Vũ Văn Tân đã bỏ chạy, Vương Tử Dạ đã cùng đường bí lối rồi.
“Vương Tử Dạ,” Trần Tinh nói, ” hãy tiêu tán oán khí sau cùng của ngươi, hồn về với mạch Thiên đi. Vì tiễn ngươi đi, trời cao mới an bài ta giá thế, đây mới thực sự là ý trời.”
“Còn chưa kết thúc đâu,” Vương Tử Dạ lầm bầm, “vĩnh viễn, không. Tới đây, ta ngược lại muốn xem ngươi có thể kiên trì thiêu đốt linh hồn mình bao lâu, ta thấy ta sẽ không phải người ngã xuống trước đâu, ngoài kia đang xảy ra chuyện gì? Ta cũng tò mò lắm.”
Dứt lời, Vương Tử Dạ lại bay lên, oán khí đột nhiên tuôn trào, quét qua thành Trường An như cuồng phong, cuốn tất cả gỗ vụn, ngói vỡ và gạch đá, biến thành dòng lũ đổ ập lên đầu họ!
Mức độ oán khí mạnh hơn Trần Tinh tưởng, cùng với cuồng phong, Trường An huyễn thế trông như tận thế giáng xuống, Hạng Thuật quát: “Bảo vệ ánh đèn!”
Trần Tinh chắp tay, giơ cao Tâm Đăng trước mặt, giữa cơn lốc oán khí u ám, Tâm Đăng nhỏ bé vẫn luôn tỏa sáng, bất kể oán khí có dời núi lấp biển cỡ nào thì nó vẫn luôn bất động.
Phùng Thiên Quân và Tiêu Sơn đồng loạt rút vũ khí, gào thét xông lên trước.
Phùng Thiên Quân: “Ta muốn thay Thanh Nhi, khiến ngươi ——”
Phùng Thiên Quân chém tới.
Hạng Thuật giơ Bất Động Như Sơn, hút lấy ánh sáng từ Tâm Đăng, song không dám cưỡng ép rút sức mạnh của Trần Tinh, mà chỉ khiến thân kiếm lóe lên ánh sáng nhạt, đợi Vương Tử Dạ rơi xuống hắn liền nâng kiếm xông lên trước.
“Đâu tiên là cơ thể!” Hạng Thuật hét lên.
Cơ thể Vương Tử Dạ nhất thời bị chém cho máu thịt be bét, kế đó linh hồn đen tụ lại, phát ra âm thanh chói tai, gã trào phúng: “Vậy hiện giờ? Các ngươi muốn làm gì ta?”
“Lùi ra sau!” Trần Tinh quát.
Phùng Thiên Quân và Tiêu Sơn đột nhiên lui ra, Hạng Thuật tránh ra sau Trần Tinh, Trần Tinh đẩy Tâm Đăng bằng hai tay, ánh sáng bùng phát, xoay tròn bắn về phía Vương Tử Dạ.
Vương Tử Dạ lơ lửng trên không, cười dữ tợn một cách quái dị, gã tập hợp oán khí, cũng đẩy về phía Trần Tinh.
Ánh sáng trong tay Trần Tinh bùng lên hóa thành một chùm sáng, oán khí hắc hỏa lượn lờ trên tay Vương Tử Dạ cũng hội tụ thành cột khí, hai luồng sức mạnh lập tức đối đầu nhau trên không. Oán khí với thế dời núi lấp biển vừa va chạm đã nghiền áp quang hỏa của Tâm Đăng, đẩy từ điểm giao chiến ngược về phía Trần Tinh.
“Sức mạnh linh hồn của một tên trừ tà chưa tới hai mươi,” Vương Tử Dạ cười khẩy, “mà muốn đọ với tu vi ba ngàn năm của ta…”
Hạng Thuật đứng sau Trần Tinh, hai tay vòng qua cánh tay, ôm cậu từ đằng sau, dùng bàn tay dày rộng của mình thực hiện Âm Dương quyết, phủ lên đôi tay đang phóng thích sức mạnh Tâm Đăng của Trần Tinh, bốn tay đồng thời thi pháp, ánh sáng Tâm Đăng đột ngột tăng lên, phát ra ánh sáng rực rỡ trước người Trần Tinh.
Trần Tinh lập tức cảm nhận được ánh sáng soi rạng khắp đất trời, được bao phủ trong kim hỏa cổ xưa, dường như sinh ra mối liên kết kỳ lạ giữa cậu cùng Hạng Thuật, linh hồn họ như hai bánh xe ánh sáng, quấn lấy nhau, rồi bắt đầu xoay tròn, cộng hưởng theo từng đợt!
Quang hỏa bỗng chốc chặn lại oán khí, sức mạnh có thể sánh với hắc hỏa của Vương Tử Dạ, đôi bên giằng co trên không.
Vương Tử Dạ: “Ngươi… Thuật Luật Không?!”
Hạng Thuật không nói gì, mở mắt, ngước lên đối mặt với Vương Tử Dạ ở trên không, lông mày và tóc đều được phủ trong ánh lửa vàng rực rỡ, cơ thể Trần Tinh dần dần hóa thành bóng sáng, được hắn ôm vào lòng.
“Ra tay,” Hạng Thuật trầm giọng, “bảo vệ chút ánh sáng trong tâm.”
Vương Tử Dạ chợt thấy không ổn, sau đó Phùng Thiên Quân xoay lưỡi đao, tập trung.
Một tay Tiêu Sơn giơ vuốt, cùng Phùng Thiên Quân bắt đầu hấp thu oán khí.
Vương Tử Dạ gầm lên, oán khí trên người nháy mắt bị rút đi, liên tục truyền vào Sâm La Vạn Tượng và Thương Khung Nhất Liệt, ngay khi oán khí của gã yếu đi, Tâm Đăng lập tức lao tới, chặn lại ánh lửa, đẩy mạnh về phía Vương Tử Dạ!
Vương Tử Dạ: “Bọn ngươi… lũ các ngươi…”
Phùng Thiên Quân và Tiêu Sơn lộ ra nét mặt đau đớn, cả người bị bao trùm trong hắc hỏa.
“Cứu ta…” Vương Tử Dạ dùng hết sức vẽ ra một phù ấn hắc hỏa, thống khổ thét lên, “Phù Kiên… cứu ta!”
Hiện thế, tại bình nguyên ven sông phía Bắc Y Khuyết.
Phù Kiên phẫn nộ tột cùng, Thác Bạt Diễm lãnh đạo số cấm quân còn lại tới bờ sông, các quân phe khác thức thời dừng lại, lùi ra gần một dặm, tuân lệnh Hạng Thuật để người Tần tự xử lý việc nhà.
Thác Bạt Diễm ho khan, hộc ra một ít máu.
Vũ Văn Tân đổ máu đầy đầu, nhếch nhác thảm hại, Phù Kiên cầm kiếm đối mặt với Thác Bạt Diễm.
Mộ Dung Xung cũng chạy tới, áp trận ở vòng ngoài chứ không tiến vào, vốn dĩ có thể giết Phù Kiên nhân lúc hỗn loạn, nhưng có vẻ Hạng Thuật đã dự trước điều này, nên cấm quân của Thác Bạt Diễm kịp thời đuổi tới, do vậy, Mộ Dung Xung không thể giết người được nữa.
“Diễm Nhi, ngươi tới giết ta, hay tới cứu ta?” Phù Kiên trầm giọng hỏi, “Ngươi cũng phản bội trẫm sao?”
Thác Bạt Diễm thở hổn hển: “Thác Bạt Diễm không dám quên ân tình của bệ hạ, cấm quân cũng… cũng không dám phản bội bệ hạ! Những gì ta làm hôm nay chỉ để bảo vệ Đại Tần! Yêu nhân Vương Tử Dạ gây họa cho Đại Tần ta, mê hoặc bệ hạ, cấm quân hãy nghe lệnh! Bảo vệ bệ hạ đến chết!”
“Ngu xuẩn!” Phù Kiên quát lên, “Ngươi có biết rốt cuộc mình đã làm hỏng gì không?!”
Đằng sau Phù Kiên và Vũ Văn Tân là gần trăm cấm quân cuối cùng, đối diện là Thác Bạt Diễm chỉ huy trên vạn người, đúng lúc này, Tạ An xuất hiện giữa đám đông, lên tiếng: “Bệ hạ, theo bọn ta đi. Lấy danh dự của Võ thần Thuật Luật Không, đảm bảo ngài sẽ được đối đãi thỏa đáng, chừng nào diệt được Vương Tử Dạ sẽ thả ngài đi.”
Vũ Văn Tân thấp thỏm, thấy Phù Kiên không thoát nổi thiên la địa võng được nữa, một khi bị đánh bại và bắt làm tù binh, tất sẽ trở thành vua mất nước, anh danh một đời sẽ đổ sông đổ biển, không biết liệu gã có ý định bỏ vũ khí đầu hàng hay không. Thác Bạt Diễm nghiêm túc nói: “Các binh sĩ cấm quân, các người còn muốn giết lẫn nhau sao?!”
Những người trong cấm quân vốn đã bất mãn với Vũ Văn Tân, cộng thêm hôm nay tận mắt chứng kiến yêu thuật của Vương Tử Dạ và cuộc chiến với Bạt quân, cũng hiểu loạn lạc Trường An lần trước cũng do tên này mà ra, vậy nên sinh lòng ly tâm, dồn dập lùi về sau, muốn sang chỗ Thác Bạt Diễm.
Thác Bạt Diễm cúi người hành lễ với Phù Kiên, nói: “Bệ hạ, theo bọn ta đi.”
Nhưng đúng lúc này, Phù Kiên chợt cười to một trận.
“Thực sự cho rằng, trẫm hết cách với các ngươi rồi ư?” Phù Kiên nói một cách dữ tợn.
Ngay sau đó, một luồng oán khí ngợp trời bùng lên từ bụi cây đằng sau, một con sói khổng lồ chợt lao tới!
“Giết bọn phản đồ này cho trẫm!” Phù Kiên leo lên người cự lang, gầm lên.
Cự lang kia không hề nghe Phù Kiên chỉ huy, cứ nhìn Tạ An lom lom, Tạ An lập tức phát hiện nó đang muốn cướp Âm Dương giám!
Tạ An chưa kịp trốn thì hủ lang đã lao tới trước mặt y nhanh như chớp, Mộ Dung Xung đằng sau hét lên: “Coi chừng!”
Mộ Dung Xung lách người tiến lên, dùng giáp sắt chặn lại hàm răng bén nhọn của nó, Tạ An nhân lúc này cúi người bỏ chạy, Thác Bạt Diễm biến sắc, quát: “Bảo vệ bệ hạ! Bảo vệ người Hán kia!”
Vừa rồi Tạ An suýt bị hủ lang cắn đứt đầu, cũng may có Mộ Dung Xung ứng cứu kịp thời, đôi bên đều bất ngờ trước tình huống này. Cấm quân xông tới bị hủ lang hất văng, khoảng cách quá hẹp khó thể bắn tên, Mộ Dung Xung quát: “Mặc kệ nó! Trông chừng bệ hạ!”
Tạ An: “Không được! Âm Dương giám đang ở chỗ ta!”
Thác Bạt Diễm phi người đuổi theo, song tốc độ của cự lang quá nhanh, cấm quân vừa truy cản đã bị hất ra, vào thời khắc sống còn này, Tạ An lập tức phát huy tiềm lực vô song của mình, liên tục tránh né. Mộ Dung Xung và Thác Bạt Diễm cuối cùng cũng bao vây, Phù Kiên thấy nếu còn không chạy mình sẽ bị bắt, bèn rống lên: “Đi!”
Tạ An đã bị cấm quân bao vây, y khiếp sợ nhìn Phù Kiên, cự lang cúi người, Thác Bạt Diễm thấy thế liền biết không ổn, bèn tung người đạp lên khiên của cấm quân, cùng Mộ Dung Xung bay về phía Tạ An để cứu viện.
Quả nhiên, cự lang nọ lấy đà phóng xa hơn mười trượng, bay qua đầu cấm quân lao về phía Tạ An, há mồm, chỉ còn chút nữa thôi sẽ ngoạm trúng Tạ An thì Mộ Dung Xung ném trường kiếm trên không, xuyên thủng vai Phù Kiên đang ngồi trên lưng cự lang khiến gã ngã xuống.
Thác Bạt Diễm cầm trường kích, chẳng mấy chốc đã xông lên, giơ kích chặn lại đầu nó, rồi đâm chếch vào cổ, cự lang cắn chặt tay Thác Bạt Diễm, xé toạc nửa cánh tay trái của hắn.
Thác Bạt Diễm không hét lên hay cảm thấy đau đớn, trái lại còn giơ nắm đấm phải, bộc phát sức mạnh kinh hoàng đấm mạnh vào đầu sói, cự lang bị đánh cho lăn long lóc trên đất, sau đó nhanh chóng đứng dậy, bỏ mặc Phù Kiên, lại nhảy lên không, đánh bật cấm quân rồi chạy thoát.
“Bảo vệ Tạ An đại nhân!” Thác Bạt Diễm ấn vào nơi cánh tay bị gãy, nói, “Ta sợ nó sẽ quay lại!”
Tạ An biết mình đã thành đối tượng công kích vì giữ Âm Dương giám, bèn nói: “Ta phải tìm chỗ trốn…”
“Bệ hạ.” Thác Bạt Diễm bước nhanh tới, vai Phù Kiên bị đâm xuyên, gã chật vật ngồi dậy, miệng vết thương tóe máu đen.
“Xung Nhi…” Phù Kiên thì thầm, “Diễm Nhi…”
“Bệ hạ!” Thác Bạt Diễm lo lắng, đương muốn đỡ Phù Kiên thì đột nhiên ngừng lại.
Kiếm thiên tử lóe sáng đâm vào ngực Thác Bạt Diễm xuyên thẳng qua lưng, Thác Bạt Diễm đổ gục lên người Phù Kiên, sững sờ nhìn gã.
Miệng hắn đầy máu, không nói nên lời, một kiếm ấy đã đâm xuyên tim Thác Bạt Diễm, khiến tia sáng sau cùng trong mắt hắn dần biến mất, hóa thành hư vô, con ngươi từ từ giãn ra.
Hai mắt Phù Kiên đỏ như máu, tay nắm chặt kiếm thiên tử, trầm giọng: “Còn kẻ nào, muốn đích thân thử kiếm thiên tử của trẫm?”
Cấm quân chậm rãi lui về sau, Tạ An lầm bầm: “Phù Kiên, ngươi có biết mình đang làm gì không?”
Phù Kiên nghiêm giọng: “Đứa trẻ ta nuôi dưỡng phản bội ta, sinh mệnh đều do ta cho, tự nhiên cũng nên để ta lấy đi.”
Cấm quân chừa ra một khoảnh đất trống, mà ở giữa là Phù Kiên đang không ngừng bốc lên oán khí, cùng Thác Bạt Diễm bị kiếm thiên tử đâm xuyên tim đang quỳ trước mặt gã.
Mộ Dung Xung chầm chậm bước tới, dừng lại cách mười bước, sững sờ nhìn Thác Bạt Diễm, lại ngước nhìn Phù Kiên, bất kể khó tin cỡ nào, y cũng không ngờ Thác Bạt Diễm lại rơi vào kết cục thế này.
“Cả Đại Tần này, Thác Bạt Diễm là người,” Mộ Dung Xung nói, “trung thành với ngươi nhất, bệ hạ, ngươi điên rồi.”
Phù Kiên rút kiếm thiên tử, xoay người đi về phía Mộ Dung Xung, y ra lệnh: “Bắt hắn, khiến bệ hạ tỉnh táo lại!”
Cấm quân hô vang, xông lên, Phù Kiên vung kiếm thiên tử, oán khí lan tràn, nhưng người đến càng nhiều, cuối cùng trùng điệp vây khốn gã, vô số móc dây cùng lưới sắt bay tới trói chặt gã trên đất.
“Trẫm mới là… chúa tể mọi thời đại… của thiên hạ này!” Phù Kiên rống lên một cách điên cuồng.
Huyễn thế, tại phế tích Trường An.
Tiếng thét truyền tới từ chân trời, Trần Tinh đột nhiên mở to mắt.
“Nhân lúc này!” Hạng Thuật không cho cậu thời gian suy nghĩ đã thôi thúc Tâm Đăng, Trần Tinh thiêu đốt linh hồn đến cùng cực, Vương Tử Dạ kêu lên một tiếng tuyệt vọng, viện binh sau cùng vẫn không đến, oán khí toàn thân bị đánh tan, hiện ra linh thể hồn phách lấp lóe quang mang đỏ rực!
Vương Tử Dạ phát ra tiếng gào bén nhọn, bay lên không, nhận ra không còn chỗ trốn, mà đường thoát duy nhất lại là mặt trái chiếc gương trên người Trần Tinh.
Vương Tử Dạ: “Đây không thể là số mệnh của ta ——”
Ngay sau đó, Vương Tử Dạ sà xuống, thể linh hồn giơ hai vuốt, dữ tợn nhào về phía Trần Tinh!
Trần Tinh giơ tay, tia sáng hiện lên, lộ ra Lạc Hồn chung.
Cặp mắt đỏ ngầu của Vương Tử Dạ đột nhiên trợn to, nhận ra điều gì sắp xảy đến, đúng lúc này Trần Tinh truyền tất cả pháp lực vào Lạc Hồn chung, chuông đồng nhất thời biến thành sắc mạ vàng, tỏa ra ánh sáng rực rỡ.
“Ding ——”
Lạc Hồn chung vang lên, Vương Tử Dạ đột ngột bay cao muốn trốn, nhưng linh hồn đã bị pháp lực của Lạc Hồn chung cưỡng ép kéo lại, biến thành một dải sáng nối liền với chuông.
“Ta không cam lòng ——” Vương Tử Dạ cuồng loạn rống lên.
Pháp lực của Trần Tinh gần như đã cháy hết, cậu cố hết sức điều khiển Lạc Hồn chung, giằng co với Vương Tử Dạ, Hạng Thuật quát: “Cầm cự!”
“Sức mạnh linh hồn của gã mạnh… quá…” Trần Tinh hét lên, “Vương Tử Dạ! Kết thúc rồi!”
Trạng thái thuần linh hồn của Vương Tử Dạ bị sức mạnh của Lạc Hồn chung bóp méo, hồn lực liên tục bị chuông hút lấy, phát ra tiếng rung chấn động đất trời! Đúng lúc này, một giọt máu đỏ sậm như bảo thạch chợt lóe lên từ ngực Vương Tử Dạ.
Trước mắt Trần Tinh chợt tối sầm, cậu lại thấy cảnh tượng trong cung Huyễn Ma.
Trái tim khổng lồ phát ra nguồn sáng mạnh mẽ, truyền vào mạch Địa, mạch Địa lập tức bị nhuộm đỏ như máu!
“Phàm nhân,” một giọng nói vang vọng bên tai Trần Tinh, “ngươi làm được tới mức này cơ đấy.”
Giọt máu vỡ tan hòa vào linh hồn của Vương Tử Dạ, bị Lạc Hồn chung cưỡng ép rút đi, giành giựt chút thời gian sau cùng cho gã.
“Đúng vậy.” Trần Tinh nhướng mày, trả lời, “Ngươi không cứu được thủ hạ, Xi Vưu.”
Lạc Hồn chung rút hết Địa hồn của Vương Tử Dạ, sau đó Trần Tinh lại rung chuông.
“Ding!” Tiếng chuông thứ hai vang lên, u hồn của Vương Tử Dạ rời thể, chỉ còn hai hồn khiến gã không còn sức giãy giụa, yếu ớt cùng cực, hoàn toàn không thể chống lại sức mạnh của Lạc Hồn chung và Tâm Đăng.
Song đúng lúc này, một điểm sáng đỏ lóe lên từ cơ thể Phùng Thiên Quân, mà một điểm khác cũng đang ẩn hiện trong tim Tiêu Sơn.
“Nói sớm quá.” Giọng Xi Vưu vang lên giữa đất trời, “Để xem Tâm Đăng của ngươi thắp sáng thế gian, hay máu ma huyết của ta soi rõ lòng người…”
Còn chưa rút xong hồn thứ hai của Vương Tử Dạ, Hạng Thuật đã đổi thế, ôm lấy Trần Tinh, xoay người lật ngang, lăn xuống bậc thang! Sau đó là Phùng Thiên Quân và Tiêu Sơn bị phủ bởi oán khí, xông lên từ hai bên, Sâm La Vạn Tượng cùng Thiên Khung Nhất Liệt đồng thời ra chiêu, biến cung Thái Sơ thành bột mịn!
Vụ nổ vang lên như cuồng phong chấn động, Vương Tử Dạ hét thảm, hóa thành bóng mờ, thoi thóp bò lên từ mặt đất, Trần Tinh được Hạng Thuật ôm trong lòng, bò ra từ đống đổ nát. Thi pháp bị gián đoạn, Trần Tinh thở không ra hơi, phải dựa vào cột.
“Chỉ thiếu chút nữa…” Trần Tinh nói, “chỉ thiếu…”
Nhưng Phùng Thiên Quân đã xông lên trước, hai mắt lóe lên tia sáng đỏ như máu, cầm đao chém tới tấp vào Hạng Thuật, Hạng Thuật giơ Bất Động Như Sơn, giận dữ hét lên, cản từng chiêu của Phùng Thiên Quân.
“Vì thi triển pháp bảo của các ngươi,” Xi Vưu cất giọng, “mà dùng oán khí thay cho linh khí thiên địa.”
Phùng Thiên Quân cùng Tiêu Sơn đồng thời lao tới, cả người bọc trong oán khí, biến thành hư ảnh như cuồng phong mưa rào, điên cuồng tấn công Hạng Thuật, Hạng Thuật vừa phải bảo vệ Trần Tinh phía sau, vừa phải ứng phó với đồng bạn trừ tà đã được máu Ma thần gia tăng sức mạnh, khiến hắn phải trầy trật mất sức.
“Lại không biết điều, ngông cuồng khống chế sức mạnh hắc ám, cuối cùng bị oán khí cắn trả. Cô đã sớm nói với ngươi, một ngày nào đó, tất cả người ngươi toàn tâm tin tưởng đều sẽ phản bội ngươi…”
“Xuất… xuất ma.” Máu tràn ra từ khóe miệng Trần Tinh, cậu gắng gượng đứng dậy, giơ tay, thắp lên chút ánh sáng sau cùng áp về phía Tiêu Sơn.
Tiêu Sơn cuồng loạn thét lên, vung Thương Khung Nhất Liệt.
Hạng Thuật bị Phùng Thiên Quân kéo chân, xoay người mặc kệ Phùng Thiên Quân, lao tới ứng cứu, muốn ôm lấy cậu, nhưng vuốt của Tiêu Sơn đã chạm tới ngực Trần Tinh.
“Chết đi,” Xi Vưu nói, “thời của thầy trừ tà kết thúc rồi.”
“Vẫn chưa tới lúc.” Giọng nói của một thiếu niên đột nhiên vang lên, “Đa tạ, binh chủ.”
Tiêu Sơn vung vuốt vào ngực Trần Tinh, chỉ chút nữa thôi là cắt trúng thì đột nhiên “keng” một tiếng, vuốt Thương Khung Nhất Liệt bị pháp bảo trong ngực Trần Tinh chặn lại.
Áo ngoài bị xé toạc, Âm Dương giám bên trong bị vuốt chém rạn mặt gương, “tách, tách”, vết rạn lan rộng, mặt gương chia năm xẻ bảy.
Hiện thế, trên bình nguyên Y Khuyết.
Mọi người tập kết, đổ dồn mắt về Phù Kiên đang bị trói gô ở giữa, binh lính cầm vải rách, song không ai dám nhét vào mồm gã.
“Việc này…” Một phó tướng nhìn xung quanh, không tìm được ai dám bịt miệng Phù Kiên. Mộ Dung Xung là bộ hạ, Thạch Mạt Khôn thì cùng bộ, Tiểu Thú Lâm Vương là nước láng giềng, không xem là kẻ địch. Người duy nhất có đủ tư cách bịt mồm Phù Kiên chỉ có Hạng Thuật, nhưng Hạng Thuật không có ở đây.
“Để ta vậy,” Tạ An nói với những người khác, “ở Đại Tấn bọn ta, việc người khác không muốn làm, đều do Tạ An Thạch làm hết.”
Tạ An nào quan tâm ngươi có phải thiên vương hay không, trực tiếp chặn mồm Phù Kiên.
Dưới bình nguyên sông Y, ba mươi vạn Bạt quân đã bị tiêu diệt, nguy cơ cuối cùng cũng được hóa giải, chỉ không biết bọn Trần Tinh quyết chiến trong gương thế nào rồi. Mộ Dung Xung hỏi: “Tiếp theo làm sao? Mang hắn đi?”
Theo lời hẹn sẽ giao Phù Kiên cho Thác Bạt Diễm, mang về giam lỏng ở huyện Thọ hoặc Lạc Dương, nhưng Thác Bạt Diễm chết rồi, Tạ An đành đề nghị: “Vẫn như cũ? Bọn ta không tiện giam giữ hắn, cần có người của quý quốc theo cùng.”
“Tạ đại nhân.” Mộ Dung Xung lầm bầm.
Tạ An lập tức phát hiện bất thường, cúi đầu nhìn ngực mình, móc Âm Dương giám ra, chỉ thấy vết nứt lan rộng khắp mặt gương, mọi người dồn dập lùi ra sau.
Tạ An trở nên căng thẳng, cầm trong tay không ổn, mà để dưới đất cũng không xong, Mộ Dung Xung đề nghị: “Ngươi muốn tìm chỗ trốn không?”
Khi tấm gương vỡ tan, khung cảnh bên trong bắt đầu vỡ vụn, sau đó ‘xoảng’, cả mặt gương nát hoàn toàn, Tạ An hét lên, Thạch Mạt Khôn là người đầu tiên phản ứng, quát: “Cẩn thận! Lùi lại!”
Trong gương, oán khí bị hút đi của Vương Tử Dạ đột nhiên bùng nổ, Tạ An dứt khoát hướng mặt gương lên trời, hành động đương lúc chỉ mành treo chuông này đã cứu mạng những người ở đây, oán khí bùng nổ khi Âm Dương giám vỡ, lửa đen cuồn cuộn tràn ra. Lao ra khỏi Âm Dương giám đầu tiên là một hồn thể đẫm máu lóe sáng, tiếp theo là Phùng Thiên Quân, Tiêu Sơn, thêm Hạng Thuật ôm Trần Tinh.
Oán khí nổ tung gần như san bằng bình nguyên trong phạm vi gần, sương đen lan rộng, từ màn sương phát ra giọng cười quỷ dị của Xi Vưu.
Phùng Thiên Quân vừa tiếp đất liền tóm lấy Phù Kiên, cùng Tiêu Sơn biến thành hắc hỏa bay lên trời.
Hạng Thuật ôm Trần Tinh đã hôn mê, đứng giữa bình nguyên, oán khí dần tiêu tan, dây leo đi tới đâu cỏ cây héo tới đó, mặt đất biến thành một mảng đen kịt.
Tạ An gọi: “Võ thần?”
Hạng Thuật nhìn chung quanh, đầu đầy máu, hắn thở dốc, nhìn Trần Tinh trong lòng.
“Mẹ nó.” Hạng Thuật mắng thành tiếng.
______