Đầu xuân, đường hướng về Lạc Dương vẫn ngập tuyết, vùng hoang dã đương lúc xuân hàn lạnh hơn Kiến Khang nhiều, lạnh tới mức chịu không thấu. Bắc thượng vào thời gian này không phải ý kiến hay ho gì, nhưng Tư Mã Diệu biết họ chẳng còn nhiều thời gian nữa.
Tuyết đang dần tan, mùa xuân lạnh giá làm chậm tốc độ của các sứ thần Đại Tấn, đoàn người vừa đi vừa nghỉ, trong đó có mấy quan văn, bọn Hạng Thuật đương nhiên không thể bỏ họ để gấp rút lên đường như khi ở tái ngoại. Chưa kể trong các sứ thần còn có một tên vai không thể vác tay không thể nhấc, bản lĩnh duy nhất là hạ thuốc mê kẻ địch — Tạ An.
Nhưng tại sao đường đường đại thần một nước lại chạy theo các thầy trừ tà đến Lạc Dương?!
Tạ An cùng mấy quan văn ngồi quanh đống lửa sưởi ấm, Hạng Thuật và Phùng Thiên Quân thì im lặng ngồi thả hồn. Gương mặt Phùng Thiên Quân buồn man mác, chỉ trong hai năm đã phải chịu đả kích từ cái chết của công chúa Thanh Hà và Cố Thanh, ảnh hưởng nghiêm trọng đến cuộc sống của hắn. Số phận dường như đầy ác ý với hắn, ngay cả chút hi vọng cuối cùng trong cuộc đời ảm đạm cũng bị tước đoạt một cách tàn nhẫn.
“Trung Nguyên dù lạnh cỡ nào cũng không bằng tái ngoại,” Tạ An nhận xét, “khiến Đại Thiền Vu chê cười rồi.”
Hạng Thuật không sửa cách Tạ An gọi mình, bình thản nói: “Mùa đông ở Sắc Lặc Xuyên không lạnh bằng Trung Nguyên, thứ nhất vì có núi Âm chắn ngang, thứ hai có nhiều người, nhiều bò dê, không giống bắc Trường Giang.”
Dõi mắt trông, vùng giữa Lạc Dương và Kiến Khang thường là trăm dặm điêu tàn, giá lạnh và hoang vu.
Trong các sứ thần, ngoài Tạ An thì nhà Tấn còn phái một võ tướng quyền cao chức trọng tên Hoàn Y, là cháu trai của Trấn nam tướng quân Hoàn Tuyên, trước đây là Kiến Uy trung lang tướng của Tư Mã Diệu.
Hoàn Y khá nghiêm túc, cũng im lặng giống Hạng Thuật, họ trông như hai bức tượng điêu khắc, chỉ có Tạ An là không làm kiêu, cố khuấy động bầu không khí, y nói với Hoàn Y: “Mai này có cơ hội thì tới tái ngoại chơi.”
Hoàn Y thờ ơ đáp “ừm”, Tạ An nói tiếp: “Đại Thiền Vu, ngài có chắc sẽ thuyết phục được Mộ Dung Xung không?”
“Không,” Hạng Thuật thản nhiên đáp, “giống các ngươi, tùy cơ ứng biến.”
Đoàn sứ thần thực ra đã có chuẩn bị khác, hoặc có thể nói Tạ An và Hoàn Y mới là người gánh vác trách nhiệm quan trọng nhất của chính quyền người Hán ở phía Nam Trường Giang — mục đích chuyến này của các sứ thần khá phức tạp, bề ngoại ngỏ ý nghị hòa với Đại Tần do Phù Kiên đại diện, tạm dừng cuộc nguy cơ binh áp huyện Thọ, bên trong lại hi vọng thỏa thuận thành công với Mộ Dung Xung, châm ngòi người Tiên Ti và người Chi ở phương Bắc nội đấu. Dưới nữa là hỗ trợ các thầy trừ tà do Trần Tinh dẫn đầu diệt trừ Vương Tử Dạ.
Họ cũng đưa Tư Mã Vĩ theo, nhốt trong xe kéo bằng sắt, Trần Tinh không biết vì sao mình lại có quyết định này, song cậu cảm thấy khi đến Lạc Dương, có lẽ Tư Mã Vĩ sẽ giúp ích được gì đó. Dù gì ông cũng là “người” duy nhất tận mắt thấy trái tim Xi Vưu.
Tạ An hơ lửa, ngoái đầu nhìn cách đó không xa, hỏi thăm: “Tiểu sư đệ Thiên Trì đâu rồi? Ta đi xem, các ngươi ở lại nói chuyện cho thân.”
Hạng Thuật: “……”
Phùng Thiên Quân: “……”
Hoàn Y: “……”
Đang nghỉ ngơi giữa chừng Tạ An đột nhiên đứng dậy đi tìm Trần Tinh, để lại Hoàn Y, Phùng Thiên Quân và Hạng Thuật ngồi đó hệt như ba khúc gỗ, ai cũng im như hũ nút. Hạng Thuật thì đang sầu não, Phùng Thiên Quân mất người yêu, vốn chẳng muốn nói chuyện. Hoàn Y thì càng không muốn dính dáng nhiều đến các thầy tà, vậy nên cũng ngồi trầm mặc trước đống lửa.
Trần Tinh tìm thấy một cái hố loạn táng tại thôn vô danh ở phương Bắc, bên trong chứa đầy xương động vật bị dã thú ăn thịt. Trước đây quân Tần và Tấn giao chiến ở đây, người Tiên Ti đã bắt hơn một trăm nam nữ già trẻ trong thôn định chôn sống họ, đúng lúc quân Tấn tấn công, người Tiên Ti buộc lòng cầm đao giết toàn bộ bách tính, đẩy hết xuống hố cho xong chuyện. Sau đó quân Tấn đến, vô lực nghĩ cách cứu viện, trận chiến nguy cấp cũng không vì cái chết của những người vô tội mà giảm bớt, trái lại còn Bắc thượng triển khai một trận giằng co với người Tiên Ti.
Đến giây phút cuối cùng, những người chết ở thôn vô danh vẫn không được cứu, khi chết chắc hẳn họ tràn đầy tuyệt vọng, nên oán khí trong hố bốc cao ngút trời. Trần Tinh và Tiêu Sơn xuống hố, thử dùng oán khí và Thương Khung Nhất Liệt sắc bén không gì phá nổi để đập nát Định Hải châu.
“Thử xem?” Đứng trong oán khí làm Trần Tinh rất khó chịu, nhưng trong thời kỳ đặc biệt, không thể không dùng cách này.
Tiêu Sơn cúi người, bắt chéo hai tay đeo vuốt trước ngực, thu thập oán khí trong hố, Trần Tinh giơ tay phải, ánh sáng Tâm Đăng lóe lên, đề phòng Tiêu Sơn nhập ma có thể xua tan oán khí kịp thời.
Ngay sau đó, trong mắt Tiêu Sơn lóe lên tia máu.
“Grào ——!”
Thương Khung Nhất Liệt chém tới, chấn động ầm ầm, Tạ An vừa đến giật mình kêu to: “Cẩn thận!”
Hai luồng trảo quang hình chữ thập kiên cố bắn ra như bão táp, song lại bị Định Hải châu chặn lại, hố loạn táng đằng sau sụp đổ quá nửa, kéo theo đất đá lăn xuống.
Định Hải châu được đặt ở mép hố vẫn nguyên vẹn, thử nghiệm của Trần Tinh lại thất bại.
Một khắc sau, mọi người ngồi trước đống lửa truyền nhau viên long châu này.
“Thương Khung Nhất Liệt do móng rồng tạo thành,” Hạng Thuật hờ hững nói, “Định Hải châu là long châu, chính ngươi đã nói thế.”
Trần Tinh cau mày, “Vậy hiện tại chúng ta đã đi vào ngõ cụt, có Định Hải châu nhưng không thể phá vỡ nó.”
Hoàn Y đã nghe đại thể mọi chuyện, hắn cầm Định Hải châu, nhìn đi nhìn lại một hồi, sau đó đưa cho Tạ An rồi nói: “Trong thứ này thực sự là linh khí cả thiên hạ?”
Hạt châu nom giản đơn, bụi bặm và không có gì nổi bật, chẳng giống dị bảo tí nào.
Tạ An đáp: “Hẳn là vậy, bọn ta trăm cay nghìn đắng mới tìm được nó.”
Phùng Thiên Quân rốt cục lên tiếng hỏi: “Long châu có thiên địch không? Hay các ngươi nghĩ cách theo hướng này xem?”
Trần Tinh thành thật đáp: “Rồng không có thiên địch.”
Hạng Thuật trầm tư một thoáng, thình lình hỏi: “Còn cách nào khác không?”
Trần Tinh hỏi lại: “Cách gì?”
Có vẻ Hạng Thuật cũng chưa nghĩ ra nên lắc đầu. Tạ An ngồi một lúc, vừa uống trà vừa nói: “Tiếp tục thôi, nếu hôm nay đi nhanh, trước khi trời tối có thể đến huyện Thọ.”
Tốp sứ thần lại lên đường, tiếp tục men theo quan đạo bị tàn phá sau chiến loạn, trời tối hẳn cũng là lúc họ đến Đông Bắc huyện Thọ. Mây đen che trăng, màn đêm hiu hắt, dọc đường có nhiều đồi núi, lối mòn khó đi. Nhóm họ giơ đuốc suýt nữa lạc đường, cuối cùng Hạng Thuật đề nghị: “Theo ta, ta biết gần đây có một thôn hoang.”
“Làm sao huynh biết?” Trần Tinh hỏi với vẻ ngạc nhiên.
Hạng Thuật không trả lời, dẫn mọi người vòng qua một ngọn đồi nhỏ, quả nhiên đến một thôn hoang. Nơi này vẫn thuộc lãnh thổ nước Tấn, đi về phía Bắc thêm một ngày nữa sẽ đặt chân đến địa giới người Tần, dù là vậy, nhưng chiến tranh hai nước Tần — Tấn đã nổ ra biết cao cuộc lớn nhỏ, bách tính ở huyện Thọ đã rút sạch từ lâu.
Tạ An đi nghỉ ngơi trước, Trần Tinh dùng cơm tối xong thì tìm quanh quất, không thấy Hạng Thuật đâu nên đành về phòng nằm. Trong phòng ngủ tối om, trên giường truyền đến giọng Phùng Thiên Quân.
“Nhầm giường rồi.” Phùng Thiên Quân cất giọng trong đêm.
“Không nhầm đâu,” Trần Tinh vui vẻ nói, “ngủ với ngươi một lúc.” Dứt lời cậu cũng nằm lên giường con, Phùng Thiên Quân bèn dịch vào trong, khẽ thở dài một tiếng.
Trong lòng ngầm hiểu nhau, Trần Tinh lo Phùng Thiên Quân nhất thời nghĩ quẩn sau cái chết của Cố Thanh, Phùng Thiên Quân cũng biết suốt chặng đường này Trần Tinh luôn quan tâm đến mình, nhưng do nhiều người nên có một số chuyện khó mở lời.
Trần Tinh thắp sáng Tâm Đăng trong tay, nhẹ nhàng ấn lên mu bàn tay của Phùng Thiên Quân, nói khẽ: “Phùng đại ca, ngươi vẫn ổn chứ?”
Phùng Thiên Quân im lặng một thoáng, rút tay ra, thì thào: “Đừng dùng pháp lực, bằng không Hạng huynh đệ lại mắng ngươi nữa.”
“Đang nghĩ gì thế?” Trần Tinh hỏi han, “Nhớ Cố Thanh ư?”
Phùng Thiên Quân lắc đầu: “Còn nhớ lần đầu chúng ta gặp nhau ở Mạch thành, sau đó kết bạn đến Trường An không?”
“Ừm.” Trần Tinh thoáng sững sờ, hai năm trước, họ cũng tìm thôn hoang bị chiến tranh tàn phá để nghỉ chân, hèn gì mới ngờ ngợ quen quen, thời gian trôi sao mà thấm thoát quá.
“Đại ca học võ từ năm tám tuổi,” Phùng Thiên Quân kể, “bái Lưu Cảnh làm thầy, học đao vì trông giữ Sâm La Vạn Tượng, bảo vệ Phùng gia, bảo vệ… người cần ta bảo vệ.”
Trần Tinh ngẫm nghĩ, hỏi: “Lưu Cảnh?”
Trước giờ cậu không biết nhiều về người giang hồ ở Trung Nguyên, Phùng Thiên Quân gật đầu, nói: “Một bậc thầy về đao pháp, hiện giờ đã qua Đông Doanh. Thành thật mà nói đại ca chẳng có thiên phú gì, học mất mười bốn năm mới miễn cưỡng xuất sư.”
Trần Tinh tự giễu: “Giỏi võ thế mà còn bảo không có thiên phú?”
Phùng Thiên Quân bất lực cười khổ: “So với Hạng huynh đệ thì không thể không thừa nhận, chênh lệch giữa người với người vẫn rất lớn, mà không quan trọng… gặp ngươi vào hai năm trước là lúc đại ca vừa xuất sư, ôm đầy hoài bão đến Trường An.”
“Không thể dùng lẽ thường để hình dung sức mạnh của Hạng Thuật, khắp thiên hạ chỉ có mỗi huynh ấy thôi.” Trần Tinh nói, “Hiện tại ta càng cảm thấy, Tâm Đăng dẫn lối ta tìm huynh ấy nhất định có nguyên nhân.”
“Ừ, hai người rất xứng, còn nhớ lúc chúng ta đến Trường An không,” Phùng Thiên Quân lầm bầm, “không sợ trời, không sợ đất, vui biết mấy. Ai ngờ chỉ trong nháy mắt đã chẳng còn gì, bẵng qua chớp mắt đã chẳng còn gì sất. Ta tưởng về Giang Nam có thể bắt đầu lại mọi thứ, vậy mà ngay cả Thanh Nhi, cũng đi mất rồi.”
Ngoài nhà hoang, mây đen dần kéo đi, để lộ bầu trời đêm quang đãng cùng vầng trăng sáng vằng vặc, ánh bạc chiếu rọi muôn nơi.
Trần Tinh lẩm bẩm: “Đôi khi ta không khỏi nghĩ, nếu người chết có thể sống lại sẽ tốt biết mấy? Cha, mẹ, sư phụ, vua A Khắc Lặc… Hạng Thuật cũng bảo huynh ấy hi vọng bữa tiệc hân hoan này sẽ không bao giờ tan, nhưng tiệc đã tàn, lại có cách gì đâu?”
Phùng Thiên Quân tiếp lời: “Cách nghĩ này của ngươi nguy hiểm lắm đấy, Tiểu Thiên Trì, không chừng Vương Tử Dạ chính vì thế mới nhập ma.”
Trần Tinh thở dài, đôi khi cậu không thể không thừa nhận cậu rất coi thường sống chết của mình, nhưng lại vô cùng để ý đến người khác. Cậu cam nguyện trả giá bằng sinh mệnh, bởi vì cậu đã hết cách rồi. Sau cùng cậu chỉ mong mọi người có thể sống vui vẻ và hạnh phúc, nếu mình chết rồi mà mọi người vẫn không thể thoát khỏi tai ương này, cậu trái lại không cam lòng.
Vậy nên suy cho cùng, về bản chất, cậu cảm thấy mình không phải người coi nhẹ mọi thứ.
Phùng Thiên Quân: “Ngươi là Tuế Tinh nhập mệnh, đúng không? Ngươi chính là ngọn đèn duy nhất của thế gian, là hi vọng gặp dữ hóa lành, đại ca ngày càng cảm thấy rất nhiều chuyện chỉ có ngươi mới làm được.”
Trần Tinh toan giải thích thì Phùng Thiên Quân đã nói: “Ta cảm thấy, có lẽ ta bị cô tinh chiếu mệnh, số mệnh đã định kiếp này ta phải cô độc. Thanh Hà, Cố Thanh, ca ta… nếu ta không đến gần họ, liệu có phải họ đã không chết?”
Trần Tinh: “Sao ngươi lại nói thế? Phùng đại ca, không phải lỗi của ngươi!”
Trần Tinh ngồi bật dậy, nhìn Phùng Thiên Quân và nói: “Ta cũng từng quy tội sự khổ đau của mọi người vào mình, song Hạng Thuật đã bảo, con người không thể tránh khỏi sống chết, ngươi phải hiểu, cho dù ngươi có…”
“Được rồi,” Phùng Thiên Quân mỉm cười, bóp mặt Trần Tinh, thổn thức mà rằng, “nằm chưa đầy một khắc đã nghe ngươi nhắc Hạng Thuật mấy lần, đi kiếm hắn đi.”
Trần Tinh: “Ai thèm quan tâm huynh ấy đang ở đâu…” cậu dợm nằm xuống, Phùng Thiên Quân lại đẩy cậu: “Đại ca vẫn ổn, ngươi đi được rồi, đi lẹ, đừng hại ta mai bị đánh.”
Trần Tinh đành phải đứng dậy, rời khỏi nhà hoang đến ven sông nhỏ, chợt thấy Hạng Thuật đang rửa thứ gì trước thác nước trên sườn núi.
“Mười lăm tháng giêng rồi.” Trần Tinh đứng sau lưng Hạng Thuật, ngẩng đầu nhìn vòm trời, mây đen tan hết, vầng trăng sáng tròn tựa mâm ngọc chiếu rọi mảnh đất này. Trông xuống từ dốc núi, đã có thể thấy lờ mờ oán khí hiện trên đại địa hoang tàn tại phía Bắc Trường Giang, từng luồng hắc khí bốc lên trời.
“Càng đi về Bắc, oán khí càng dày.” Trần Tinh nói.
“Ngươi cũng thấy à,” Hạng Thuật nhìn nghiêng xuống vùng đất dưới chân núi, “ta tưởng chỉ ta mới thấy.”
Trần Tinh nói: “Trong số người phàm, chỉ hai ta có pháp lực, có thể thấy sự biến hóa bên trong núi sông.”
“Phàm nhân, tiên nhân,” Hạng Thuật nói, “biểu sơn hà, lí sơn hà.”
Hạng Thuật đột nhiên thở dài, cất thứ vừa rửa ở thác nước vào ngực. Trần Tinh ngồi sóng vai cùng Hạng Thuật trên tảng đá, nhìn dòng suối, chợt hỏi: “Ban ngày huynh tính nói gì?”
“Không có gì.” Hạng Thuật hời hợt đáp.
Trần Tinh: “Huynh chắc chắn muốn nói rất nhiều.”
Hạng Thuật đáp: “Có nói ngươi cũng chẳng để tâm.”
Trần Tinh bất đắc dĩ nói: “Sao ta lại không để tâm? Chỉ cần liên quan đến Định Hải châu, chỉ cần huynh nói…”
Hạng Thuật hỏi: “Nếu không liên quan thì sao?”
Trần Tinh không khỏi nói: “Ta nhớ tới một đêm, ánh trăng cũng thế này.”
“Mười lăm tháng hai hai năm trước,” Hạng Thuật nhìn về phía chân núi, mơ màng nói, “khi đó hai ta mới gặp nhau, ngươi muốn ta làm hộ pháp, bị ta từ chối.”
Trần Tinh: “Sao ta luôn cảm thấy chúng ta quen nhau hơn hai năm rồi, lâu vậy mà huynh vẫn như trước, chẳng thay đổi mảy may, thậm chí có khi còn tệ hơn lúc mới gặp.”
Hạng Thuật: “Có rất nhiều chuyện ta đã nói không chỉ một lần, nhưng ngươi nghe không hiểu, hoặc ngươi giả vờ nghe không hiểu.”
Trần Tinh: “…”
Trần Tinh nghiêng đầu nhìn Hạng Thuật, Hạng Thuật không nhìn mà còn lảng tránh tầm mắt của cậu.
“Ta giả vờ nghe không hiểu cái gì?” Trần Tinh ngơ ngác hỏi.
“Không có gì, nếu ta biết ngươi dùng cách này để chống lại Thi Hợi,” Hạng Thuật lầm bầm, “lúc trước ta sẽ không rời Sắc Lặc Xuyên đuổi theo ngươi tới phía Nam.”
Trần Tinh vặn lại: “Vậy ta chỉ có thể chết nhanh hơn, bị Tư Mã Vĩ bắt về, lúc này đã trở thành cơ thể của Xi Vưu.”
Hạng Thuật: “Ngươi có Tuế Tinh bảo vệ, luôn gặp may.”
Trần Tinh: “Rõ ràng huynh không nghĩ thế…”
Hạng Thuật đột nhiên bảo: “Muốn phá Định Hải châu, ta có cách.”
Trần Tinh bị lời của Hạng Thuật dắt đi, hỏi ngay: “Cách gì? Ta biết ngay huynh có cách mà!”
“Trả nó lại cho Vương Tử Dạ,” Hạng Thuật nói, “để oán khí vấy bẩn nó.”
“Huynh điên rồi!” Trần Tinh bật thốt, “Chúng ta vất vả lắm mới giành được nó, sao có thể làm thế!”
Hạng Thuật: “Vương Tử Dạ muốn Định Hải châu tạo cơ thể cho Xi Vưu, chắc chắn sẽ luyện hóa nó bằng oán khí. Trong trận chiến cuối cùng, chúng ta truyền Tâm Đăng vào Bất Động Như Sơn, ta sẽ dùng tất cả sức mạnh trừ ma của Tâm Đăng, cho Định Hải châu một kích vỡ tan.”
Trần Tinh: “!!!”
Lời của Hạng Thuật nhất thời mở ra một cục diện khác cho Trần Tinh, Chúc Âm là cự long đã tồn tại từ thuở sơ khai, thế gian không còn pháp bảo nào có thể đập nát long châu mà nó để lại, nhưng nếu dùng oán khí luyện hóa, biến Định Hải châu thành ma khí, Bất Động Như Sơn kết hợp với Tâm Đăng khai triển toàn bộ uy lực, cho nó một kích vô tình, mượn tác dụng khắc “Ma” của Tâm Đăng, là cách duy nhất phá vỡ nó!
“Quá mạo hiểm,” Trần Tinh lầm bầm, “quá điên rồ.”
Hạng Thuật nhướng mày, tỏ vẻ ta biết tỏng ngươi sẽ không chấp nhận kế hoạch này rồi.
Trần Tinh đứng dậy, đi lòng vòng một hồi, nói: “Nhưng hoàn toàn khả thi, thực ra ta đã luôn hoài nghi, vì sao Vương Tử Dạ lại quan tâm đến ‘cửa’ ở núi Long Môn đến thế.”
Hạng Thuật: “Ừ.”
Trần Tinh: “Có lẽ đó là tế đàn thi pháp mà Trương Lưu và mẹ huynh muốn trở về ba ngàn năm trước.”
Hạng Thuật: “Có khả năng.”
Trần Tinh: “Ta đoán Vương Tử Dạ cũng không biết cách dùng Định Hải châu, gã thậm chí không giành được để nghiên cứu nó. Chủ ý này quá điên rồ, nhưng hết sức khả thi, nếu trả Định Hải châu lại cho gã, ta đoán gã sẽ phải mất một khoảng thời gian để dùng oán khí luyện hóa nó, hơn nữa trong thời gian ấy gã không thể phân tâm… Chúng ta trái lại sẽ có nhiều cơ hội hơn, tốt nhất là ngay khi Xi Vưu bắt đầu di hồn vào Định Hải châu…”
Hạng Thuật: “Nhưng muốn ta dùng Bất Động Như Sơn hoàn toàn phá vỡ nó, ngươi chắc chắn sẽ…”
“Không sao cả,” Trần Tinh khẽ nói, “ta sẽ thiêu đốt Tâm Đăng đến cùng cực, phối hợp với huynh.”
Hạng Thuật nghiêng đầu nhìn Trần Tinh: “Đến lúc đó, có lẽ ngươi sẽ không sống nổi.”
Trần Tinh gật đầu: “Đúng vậy.”
Trần Tinh đương nhiên biết Hạng Thuật có ý gì, sau khi Vương Tử Dạ dùng oán khí luyện hóa Định Hải châu, họ phải tìm cơ hội dung hợp hoàn toàn ba hồn bảy phách của mình với Bất Động Như Sơn, phá vỡ Định Hải châu.
Xi Vưu chưa hoàn tất di hồn đã bị Hạng Thuật phá hủy, mà Định Hải châu vỡ nát cũng phóng thích toàn bộ linh khí thiên địa, trả lại cho nhân gian. Đến lúc ấy, oán khí chẳng còn đáng để họ bận tâm nữa, linh khí thiên địa sẽ chầm chậm thanh tẩy oán khí, bước vào vòng tái sinh mới.
“Ta có thể, nhưng phải làm cách nào mới khiến Vương Tử Dạ không nghi ngờ kế hoạch của chúng ta, thuận lợi trả Định Hải châu vào tay gã?” Trần Tinh nhíu mày, “Chỉ cần hơi bất cẩn, gã sẽ cảnh giác ngay… Hạng Thuật?”
Hạng Thuật không đợi Trần Tinh dứt lời đã đứng dậy bỏ đi, Trần Tinh ngỡ ngàng nhìn bóng lưng Hạng Thuật, sau đó thở dài, chợt nhớ đến câu nói ban nãy của Hạng Thuật.
“Ta giả vờ nghe không hiểu gì cơ?” Trần Tinh thì thào.
_____