Trần Tinh nấu một bát canh ma phí nồng, định cạy hàm cho Xa La Phong uống, nhưng Xa La Phong hiện giờ mặt mày tái xanh, bị trọng thương giữa núi rừng phương Bắc, gắng gượng một hơi về được tới đây đã hao gần hết thể lực của hắn rồi.
Hạng Thuật không nói hai lời, cầm bát ngưỡng cổ, ngậm canh ma phí trong miệng đút cho hắn.
Trần Tinh lấy kim khâu ra, kêu Hạng Thuật rửa tay bằng rượu trắng, đứng bên cạnh hỗ trợ, trầm giọng: "Nhờ có đồng bạn ụp bát lên bụng giữ ruột. Bằng không ruột mà đứt, dù có thần tiên cũng cứu không được. Dời hết đèn và gương tới đây."
Thuộc hạ đã đuổi hết người không liên quan ra khỏi trướng, đầu tiên Trần Tinh dùng rượu trắng làm sạch miệng vết thương cho Xa La Phong đang bất tỉnh nhân sự, tẩy sạch máu mủ và uế vật, máu chảy càng nhiều, cơ thể Xa La Phong dần lạnh đi, Trần Tinh để lại hai chàng trai Nhu Nhiên hỗ trợ đè huyệt đạo cầm máu giúp cậu, rồi ghim châm, cầm máu cho Xa La Phong.
"Ngươi từng cứu người bị thương như thế này rồi." Hạng Thuật thấy Trần Tinh thành thạo, thủ pháp nhanh gọn như ngựa quen đường cũ, nói.
"Không hề," Trần Tinh đáp, "chỉ từng may cho gấu thôi."
Hạng Thuật: "..."
Trần Tinh nói: "Đùa tí thôi, đừng căng thẳng."
Tay Trần Tinh lẫn Hạng Thuật đều hơi run, do Xa La Phong chảy máu quá nhiều, chẳng mấy chốc bông, vải đã bị thấm ướt, giọng Hạng Thuật không ổn chút nào: "Thuốc trước đó ngươi cho ta uống đâu?"
"Hết rồi," Trần Tinh bình tĩnh đáp, "đó là viên cuối cùng ở sở trừ tà."
Hạng Thuật hít sâu một hơi, Trần Tinh nói: "Ngươi đừng sốt ruột."
Trần Tinh có thể cảm nhận được, thanh niên Xa La Phong này cực kỳ quan trọng với Hạng Thuật. Trần Tinh đảm bảo sẽ chữa được cho hắn, nhưng lại không biết làm sao cho máu ngừng chảy, chỉ sợ trước khi cậu may bụng xong thì người đã chết vì mất máu quá nhiều rồi.
Nhưng cậu không dám nói cho Hạng Thuật, cứu được hay không bây giờ vẫn chưa chắc, chỉ có thể nói dựa vào y thuật của cậu bảy phần, ba phần còn lại đành trông cậy vào khát vọng sống của người này.
Gương mặt Xa La Phong tái nhợt, nhắm nghiền hai mắt, dường như đang rơi vào giấc mơ dài, nhìn vào không chênh tuổi Hạng Thuật là mấy, lại có đặc thù của người Nhu Nhiên, môi mỏng, mi dài, xương gò má cao, đường nét ngũ quan rõ ràng, nom khá quật cường, hệt như dung mạo kỵ binh Nhu Nhiên đội mũ giáp cậu từng thấy trong tranh.
Tay và vai hắn rất có lực, chân dài eo săn, có thể nhìn ra đây là người tập võ, chỉ mong thể chất của hắn có thể cầm cự nổi.
Trần Tinh khâu bụng gần nửa cho hắn trước, lại cúi người nghe nhịp đập, tim đập đã chậm lắm rồi...
Trần Tinh hít sâu một hơi, tay thắp sáng Tâm Đăng, đặt trước ngực Xa La Phong, thì thầm: "Xa La Phong, an đáp của ngươi đang chờ ngươi tỉnh lại, bằng mọi giá ngươi phải cố chịu đựng."
Hơi thở Hạng Thuật dồn dập, run giọng: "Xa La Phong! Phải sống! Ngươi đã đồng ý với ta, đã đồng ý với Thuật Luật Không rồi!"
Sau khi ánh sáng Tâm Đăng truyền vào tâm mạch Xa La Phong, tim hắn mới đập ổn định hơn, nhưng máu chảy còn nhiều hơn trước, Trần Tinh đành phải khâu ngay lập tức.
"Còn bao lâu nữa?" Hạng Thuật cũng nhận ra Xa La Phong sắp cầm cự hết nổi, máu chảy quá nhiều thấm ướt y phục hai người.
"Sắp rồi." Trần Tinh khâu mà tay phát run liên tục, "Nhét ruột vô, nội tạng sẽ tự động về vị trí cũ, chú ý đừng buộc lại."
Hai người hợp sức giúp bụng Xa La Phong khôi phục nguyên trạng, Trần Tinh ghim toàn bộ châm lên huyệt đạo của Xa La Phong, châm thuật cầm máu cường tâm quả nhiên là vốn học cả đời của Trần Tinh, lúc này chính là thời khắc đỉnh cao từ khi Trần Tinh vào sư môn tới nay.
Mũi may sau cùng cũng xong, tiếp theo băng vải, bó thuốc, trên người trên tay hai người cơ man là máu.
"Canh sâm, mau!" Trần Tinh nói.
Kế đó, Hạng Thuật vẫn làm như cũ, đút cho Xa La Phong canh sâm giữ mệnh đã nấu sẵn, Trần Tinh bất chấp tất cả, đắp tất tần tật thảo dược giảm nhiệt giải độc và thuốc mỡ cầm máu sinh cơ.
"Phù —"
Trần Tinh kiệt sức, nói: "Ổn rồi."
Hạng Thuật ôm Xa La Phong vào lòng, sắc mặt vẫn tái nhợt như cũ, lúc này thở phào nhẹ nhõm.
"Hy vọng hắn có thể thuận lợi tỉnh lại." Trần Tinh nghe nhịp tim Xa La Phong, lại thăm dò hơi thở của hắn, tuy suy yếu nhưng đã ổn định hơn phần nào, cậu ra ngoài rửa cả người toàn máu, bấy giờ mới nhận ra sao đã giăng đầy trời, thế mà đã qua nửa đêm rồi.
Hạng Thuật cho người đi nghỉ ngơi, mọi người đã phải tất bật suốt sáu canh giờ, tới lượt Hạng Thuật nhấp nhỏm lo lắng, không biết Xa La Phong có tỉnh lại được không. Đêm đó, Trần Tinh ăn qua loa một ít, rửa một thân máu, thay y phục, thế chỗ cho Hạng Thuật. Hạng Thuật sửa soạn xong rất nhanh, bắt đầu gác đêm.
"Ngươi nghỉ ngơi đi." Hạng Thuật nửa ôm Xa La Phong, nói.
Trần Tinh: "Lót nửa người trên cho hắn là được."
Hạng Thuật lại khăng khăng ngồi trên thảm, ôm nửa người Xa La Phong, đắp chăn cho hắn. Trần Tinh không nói nhiều vì mệt lắm rồi, thế là cậu ngủ thật say, lúc tỉnh dậy, Xa La Phong vẫn chưa tỉnh, còn Hạng Thuật vẫn ôm hắn cả đêm như trước.
Hôm sau, trướng Đại Thiền Vu đóng cửa từ chối tiếp khách, thái dương nhô cao rồi lại lặn, Xa La Phong vẫn không tỉnh, cứ thế qua một ngày một đêm.
Tận nửa đêm hôm sau, Trần Tinh mới nhận ra Hạng Thuật không được ổn cho lắm, bèn tiến lên quỳ ngồi một bên, nghe nhịp đập của Xa La Phong, đồng thời thăm dò hơi thở của hắn.
Hai mắt Hạng Thuật hơi thất thần nhìn Trần Tinh. Trần Tinh thấy tình hình cứ thế này, chỉ e kết quả hỏng bét nhất sẽ xảy ra, trong thời gian ngắn Xa La Phong sẽ không tỉnh.
"Không sao đâu," Hạng Thuật thấp giọng, "không cần an ủi ta."
Trần Tinh: "Khi còn bé, cha ta thường bảo, trong cuộc đời mỗi người, khi nào ra đời, khi nào mở miệng nói chuyện, khi nào gặp tình đầu, khi nào thành gia lập nghiệp, cưới vợ sinh con, cáo biệt cha mẹ, thậm chí rời xa nhân thế, tất cả đều đã được định sẵn, chỉ có chúng ta là không biết, mới không tin số mệnh."
"Ngươi tin không?" Dường như lúc này giọng Hạng Thuật dịu dàng hơn rất nhiều, hắn duỗi tay, nhẹ nhàng đặt lên trán Xa La Phong.
Trần Tinh im lặng không đáp, cuối cùng thở dài một tiếng.
Tuy rằng cậu chưa từng gặp Xa La Phong, nhưng vẫn có chút hâm mộ hắn, nếu hắn thực sự kết thúc đời mình vào lúc này, ít ra vẫn có người huynh đệ tốt nhất là Hạng Thuật cận kề. Còn cậu, chẳng biết ba năm sau, ngày mà Trần Tinh chết đi, sẽ có ai làm bạn bên cạnh mình đây.
Thú thật thì, Trần Tinh không thể nói mình tin hay không, bởi từ khi sư phụ nói cậu sẽ không sống quá hai mươi, cậu vẫn luôn ôm tâm lý may mắn, rằng biết đâu một phần vạn sai thì sao?
Mặc dù sư phụ chưa bao giờ gạt cậu, bất kỳ chuyện gì ông tiên đoán hầu như chẳng sai bao giờ. Trần Tinh vẫn cảm thấy mình đang sống yên lành, sao tới nỗi vừa tới hai mươi nói chết liền chết. Chẳng nhẽ đang đi trên đường, có đá rớt từ trên trời xuống đập chết ta ư?
Vì vậy tâm trạng cậu vẫn cứ giằng co mâu thuẫn giữa "tin và không tin", đồng thời cảm thấy thời gian của mình không còn nhiều, mặt khác, lại âm thầm có ý khiêu khích ông trời. Cùng lắm thì tới ngày ta hai mươi, tìm một chỗ không người trốn đi, trên đồng cỏ bát ngát, bình nguyên vạn dặm, đầu đội nồi, phòng bị đủ chỗ, đợi từ mặt trời mọc tới mặt trời lặn, nếu cầm cự được, chẳng phải mọi sự đại cát rồi sao?
Ngay lúc Trần Tinh ôm tâm trạng rối bời, toan đứng dậy bỏ đi, Hạng Thuật lại gọi:
"Đừng đi, ở cùng ta một lát."
Cảm xúc Trần Tinh cứ nặng trĩu dần, đành phải ngồi xuống, hiểu rằng lúc này hắn rất cần một người bầu bạn.
"Cảm ơn ngươi." Hạng Thuật nói.
Trần Tinh cười trừ, nghĩ thầm, ta cứu ngươi thoát khỏi tử lao thành Tương Dương, ngươi chẳng hề cảm ơn câu nào; trái lại vì ta cứu Xa La Phong một mạng mà ngươi cảm tạ ta, hiếm thấy thật đấy.
"Tấm lòng đại phu ấy mà," Trần Tinh đáp, "việc nên làm."
"Xa La Phong lớn lên cùng ta," Hạng Thuật nói, "ta là con một. Nương chỉ sinh mình ta, sau này qua đời vì bệnh, đã rất nhiều năm cha ta không có thêm con nối dòng, thời còn bé, ta thường hâm mộ huynh đệ trong mấy gia đình Thiết Lặc. Bốn tuổi Xa La Phong được đưa đến Sắc Lặc xuyên, đảm nhiệm chất tử người Nhu Nhiên, mượn binh Nhu Nhiên ta, cứu tộc nhân sau khi Đại quốc họ bị diệt."
"Xa La Phong bảo, ta không có huynh đệ, hắn sẽ là huynh đệ của ta. Năm bảy tuổi, ta rời Sắc Lặc xuyên, lên Bắc truy đuổi một con nai đực, lọt vào vây công của bầy sói. Ta bị nhốt trên đồng hoang ba ngày ba đêm, tộc nhân cho rằng ta đã chết rồi, chỉ có Xa La Phong mang theo hộ vệ của hắn, tìm khắp đồng hoang, chỉ vì tìm kiếm tung tích của ta."
"Sống phải thấy người, chết phải thấy xác." Hạng Thuật chìm vào hồi ức, thì thầm, "Từ bé bọn ta đã hẹn rồi, thân làm an đáp, nếu một bên chết, người còn lại sẽ báo thù cho đối phương, người Hán các ngươi có cách gọi huynh đệ kết nghĩa, chắc là cũng giống thế."
Hạng Thuật nhìn Trần Tinh, Trần Tinh có chút chán chường, gắng gượng cười, nói: "Thực ra ta hâm mộ ngươi lắm."
Hạng Thuật không biết việc Vũ Văn Tân chính tay treo cổ phụ thân Trần Tinh, gật đầu, nói: "Năm mười tuổi, người Nhu Nhiên rốt cuộc trở về tái ngoại, hàng năm Xa La Phong sẽ về gặp ta, năm nào cũng vậy, cho đến khoảng thời gian cha ta bệnh nặng. Sau khi ta nhậm chức Đại Thiền Vu, các tộc cứ ầm ĩ không thể can gián, là Xa La Phong dẫn dắt người Nhu Nhiên, đứng về phe ta giúp đỡ ta."
"Do mới nhậm chức Đại Thiền Vu, ta không đủ sức chăm sóc phụ thân, là Xa La Phong xem cha ta như cha ruột, sớm chiều hầu hạ bên giường, ta mới có thời gian thu phục tạp Hồ." Hạng Thuật kể, "Tiểu tử này cứ ầm ĩ, đòi ta dẫn hắn xuôi Nam tới chỗ người Hán chơi, nghe nói Trung Nguyên phồn hoa biết bao. Ta thực sự không có thời gian phân thân, mới lần lữa kéo dài, sớm biết vậy..."
"Sẽ ổn thôi mà." Trần Tinh an ủi.
Hạng Thuật gật đầu.
"Tốt hơn ta nhiều," Trần Tinh lại nói, "huynh đệ kết nghĩa của ta... mà thôi, không nhắc tới cũng được."
Hạng Thuật: "..."
Trần Tinh không biết cách an ủi người khác cho lắm, chỉ toàn dùng cách thô bạo và đơn giản nhất là "Ta còn thảm hơn ngươi nữa, ngươi xem? So ra thì ngươi chưa thảm quá đâu".
"Ngươi là một người Hán tốt." Hạng Thuật nghiêm túc nói, "Tốt tính, lòng dạ cũng tốt. Ban đầu ta xem những lần ngươi nhẫn nhịn là yếu đuối, giờ nghĩ lại, ngươi không phải như thế."
Trần Tinh hơi uể oải: "Chỉ vì hiện tại có rất nhiều chuyện, dù sao cũng phải tạm thời cho qua, ta có việc quan trọng hơn cần làm."
Hạng Thuật thở dài, lại nói: "Nhưng ta vẫn không hiểu, vì sao ngươi lại bằng lòng làm thầy trừ tà."
"Tâm Đăng ở trên người ta, ta còn chọn được sao?" Trần Tinh bất đắc dĩ cười khổ.
Hạng Thuật: "Nếu được chọn thì sao?"
Trần Tinh im lặng, sau một lúc mới đáp: "Chắc vẫn làm thôi, có lẽ do trời xanh chọn ta, mà không phải người khác. Ngủ chút đi Hạng Thuật, đã hai ngày hai đêm ngươi chưa chợp mắt rồi."
Trần Tinh thở một hơi, đứng dậy rời khỏi trướng, Hạng Thuật gật đầu nhưng không nhúc nhích, vẫn ôm an đáp của hắn không buông tay.
Mặt trời ló dạng nơi chân trời, Trần Tinh hít hà không khí lạnh lẽo của trời thu tái bắc, dừng bước.
Hôm nay Hạng Thuật nói rất nhiều, khiến Trần Tinh nhìn thấy một Hạng Thuật rất khác. Trong lòng hắn cũng có người mình quan tâm, cũng có thân tình, giống như lời Hạng Thuật "giờ nghĩ lại, ngươi không phải như thế", cái nhìn của họ dành cho đối phương cũng thay đổi.
Lẽ ra phải trò chuyện như thế từ sớm, Trần Tinh nghĩ.
Ban đầu cậu ngây thơ cho rằng, chỉ cần tìm thấy hộ pháp được số mệnh an bài cho mình, họ sẽ trao trọn bản thân không hề giấu giếm đối phương, sống chết có nhau, tin tưởng lẫn nhau. Nhưng hành trình này đã khiến cậu thất vọng rất nhiều, rồi lại nhận ra giữa người với người, muốn tin đối phương còn xa mới dễ như đã tưởng. Huống chi Hạng Thuật là người Hồ, cậu là người Hán, muốn thừa nhận nhau đã quá đỗi khó khăn.
Nhưng bất kể thế nào, đây cũng là một khởi đầu tốt, Trần Tinh ngồi xổm bên khe suối, rửa mặt bằng nước lạnh, hiện giờ chỉ mong Xa La Phong có thể mau chóng tỉnh lại, ít nhất bệnh tình không chuyển xấu, bằng không...
Đúng lúc này, cậu chợt nghe tiếng gọi điên cuồng của Hạng Thuật trong trướng!
Trần Tinh suýt nữa rớt xuống khe suối, lập tức xoay người, gọi với vào vương trướng: "Chuyện gì thế?!"
Hạng Thuật ôm Xa La Phong, run rẩy không ngừng, vùi đầu vào người hắn, chợt ngẩng đầu, hai mắt ngậm nước mắt nhìn Trần Tinh.
Xa La Phong mở hai mắt, môi khẽ mấp máy, thấp giọng thì thào, ánh mắt đầy mê man.
"Tốt quá rồi!" Mũi Trần Tinh cũng cay theo, "Tốt quá rồi! Cuối cùng ngươi cũng tỉnh!"
Hạng Thuật vừa khóc vừa cười, đây là lần đầu Trần Tinh thấy hắn thất thố như thế, ba người cứ cười ngu ngơ như những kẻ ngốc.
Cùng ngày hôm đó, tin Xa La Phong tỉnh được truyền đi rất nhanh, người Nhu Nhiên chen nhau mà đến, khấu tạ Hạng Thuật và Trần Tinh, tặng lễ vật ngập cả trướng, Trần Tinh ăn đồ chiên cùng thịt khô, người đeo đầy kim ngân châu báu, uống trà sữa, nhìn y chang một tên thổ tài, tiếp tục xem bệnh cho người ta.
Hạng Thuật thì mệt tới mức ngủ mê man một ngày một đêm.
Xa La Phong tạm thời ở trong trướng Hạng Thuật, để tiện cho Trần Tinh có thể chăm sóc bất kỳ lúc nào. Tên thế tử tộc Nhu Nhiên này có thể miễn cưỡng nói mấy tiếng Hán ngồ ngộ, cởi mở hiếu động, thỉnh thoảng nói vài câu đã tự bật cười "ha ha ha". Sau khi Xa La Phong tỉnh lại, Hạng Thuật lại quay về với trạng thái nghiêm túc thận trọng, cho dù nói chuyện với huynh đệ kết nghĩa của mình cũng không mặn không nhạt, còn tỏ ra ghét bỏ nữa chứ.
Xem ra, người này gặp ai cũng thế. Trần Tinh vui vẻ nghĩ, cũng không phải chỉ ghét mình.
"Con sói kia xông tới," Xa La Phong bắt đầu tả lại cho Trần Tinh ngày hắn gặp nạn, "hệt như nhào bột, nhào ta tới lui như muốn bọc bánh chẻo ta vậy..."
"Ha ha ha ha ——" Trần Tinh thiếu chút nữa sặc trà sữa, Xa La Phong so sánh hơi ngộ, cậu bèn sửa cho hắn, "Không thể nói vậy!"
Xa La Phong nói: "Nếu không phải trước khi bị sói cào, ta bị người A Khắc Lặc mai phục, chút thương ấy có đáng chi?"
Trần Tinh: "Vì sao người A Khắc Lặc mai phục ngươi?"
Xa La Phong chẳng hề để bụng: "Nhu Nhiên tranh nước sông với chúng, họ gϊếŧ võ sĩ đắc lực nhất dưới tay ta, bọn ta liền gϊếŧ nhi tử của tộc trưởng, đứa..."
"Ngươi có chắc là họ không?" Hạng Thuật lạnh lùng nói.
"Ngoài chúng ra còn ai vào đây?" Xa La Phong nói.
Hạng Thuật trách cứ bằng tiếng Nhu Nhiên, Xa La Phong nghe xong không nói thêm nữa. Trần Tinh nghe không hiểu, nhưng vẫn đoán đại khái được là, nếu không tận mắt chứng kiến, thì không được kết luận linh tinh. Ở thảo nguyên, tình trạng gϊếŧ người cướp của, thậm chí một lời không hợp, chỉ vì vừa nhìn đã ngứa mắt liền động thủ diễn ra rất nhiều, gϊếŧ người ở phía Bắc núi Âm chẳng cần phải dè chừng ai, rất nhiều thợ săn vừa thấy tình hình không ổn, thà rằng ra tay gϊếŧ người trước còn hơn để mình sơ ý rơi vào nguy hiểm.
Xa La Phong không thể nói rõ người mai phục mình có lai lịch ra sao, dù gì cũng là hắn bị sói cào, chật vật chạy trốn vào rừng, gần như hôn mê, đối phương vừa hại hắn thì thuộc hạ Nhu Nhiên cũng kịp thời tiếp ứng, kẻ địch đành phải rút lui, bọn họ không phát hiện kẻ ra tay, cũng không phân biệt được vũ khí.
Suy tới đoán lui, Hạng Thuật cũng không tài nào nghĩ nổi ai đã hại Xa La Phong, đành phải gác lại, sau này tìm cơ hội điều tra nghe ngóng. Đoạn, Hạng Thuật lại trách an đáp không sợ trời không sợ đất này một trận, kêu hắn đừng tùy tiện làm chuyện nguy hiểm nữa.
Mấy ngày qua, trời chưa sáng Xa La Phong đã tới chỗ họ, lôi Hạng Thuật dậy, rồi để Trần Tinh đổi thuốc cho mình. Tiện thể không khách khí ở lại trong trướng, thỉnh thoảng gặp lúc Hạng Thuật chưa tỉnh, hắn sẽ chui vào chăn ngủ cùng Hạng Thuật, Hạng Thuật bị làm phiền, bèn lôi hắn ra, đạp hắn đi chỗ khác.
Ban ngày, Xa La Phong càng chẳng chịu yên thân, cứ cách một lúc lại đi phá Hạng Thuật, không phải đùa cợt thì là chọc hắn nói chuyện. Trần Tinh nghĩ bụng, người này càn quấy hơn mình nhiều, may mà ngươi là an đáp của hắn mới không sợ chết, đổi thành ta chỉ có nước bị Hạng Thuật bóp cho tiêu đời.
"Ngươi thấy Thuật Luật Không đẹp không?" Nhân lúc Hạng Thuật đang ngủ trưa, Xa La Phong ngắm Hạng Thuật, hệt như đang khoe vật sở hữu của mình, nói với Trần Tinh, "Ta thấy hắn giống Vương Chiêu Quân."
"Đẹp thì đẹp thật..." Trần Tinh giật môi, đồng ý với lời khen nhan sắc Hạng Thuật của Xa La Phong, "nhưng Vương Chiêu Quân là sao? Ngươi gặp Vương Chiêu Quân rồi à?"
Xa La Phong: "Chẳng phải trong truyền thuyết Vương Chiêu Quân là nữ hài đẹp nhất thiên hạ à?"
Trước giờ người Hồ ở tái ngoại không có khái niệm gì về ngoại hình của người Trung Nguyên, chỉ biết Chiêu Quân là truyền thuyết nơi biên cương xa xôi, cũng truyền tai truyền miệng rằng Chiêu Quân gả cho Đại Thiền Vu Hô Hàn Tà là nữ hài đẹp nhất thế gian. Ngay cả chim nhạn bay ngang qua cũng phải đáp xuống thảo nguyên vì để ngắm nhìn dung nhan của nàng.
Xa La Phong nói tiếp: "Đại Thiền Vu Hô Hàn Tà cưới nữ hài đẹp nhất thiên hạ làm vợ, còn Đại Thiền Vu Thuật Luật Không, chuyện hôn sự phải tính sao đây? Ngươi nói xem, có phải hắn nên tự gả cho người ta không?"
Trần Tinh: "Hắn chưa ngủ đâu, nghe hết đó."
Hạng Thuật: "..."
Trần Tinh quan sát hai mắt Hạng Thuật, nghĩ thầm, dựa theo lệnh nam hôn của Phù Kiên, nếu người này không phải chó điên có dung mạo xinh đẹp, trái lại ta rất bằng lòng lấy ngươi, chẳng qua cưới về nhà quá nửa là bị ăn đòn mỗi ngày, tính mạng không được bảo toàn. Nhưng chẳng hiểu vì sao, Trần Tinh cứ lờ mờ cảm thấy, tình cảm Xa La Phong dành cho Hạng Thuật có đôi lúc hơi kỳ lạ.
Hạng Thuật tỉnh, Trần Tinh bèn nói với Xa La Phong: "Ngươi đánh với người A Khắc Lặc, vậy họ còn đến Sắc Lặc xuyên nữa không?"
Xa La Phong lập tức cảnh giác: "Ngươi tìm chúng làm gì?"
Trần Tinh cứ thấp thỏm không yên, đành nhìn Hạng Thuật, nhớ ra người A Khắc Lặc là một tộc Bắc mục trong Cổ Minh, qua mấy ngày nữa sẽ trở về từ phương Bắc, đến Sắc Lặc xuyên vượt qua mùa đông. Nhưng không biết vì ân oán với người Nhu Nhiên, có làm họ sinh ra bất mãn với Hạng Thuật hay không.
Hạng Thuật biết rõ suy nghĩ của Trần Tinh, nói: "Đừng lo, họ là địch của Đại Thiền Vu, cũng đồng nghĩa là địch của Sắc Lặc Cổ Minh."
Trần Tinh dần yên tâm, khí trời càng lạnh dần, tuyết đầu thu lần lữa không tới, tảng sáng mỗi ngày, trên thảo nguyên kết đầy sương trắng, mãi đến mùng ba tháng mười, tộc A Khắc Lặc trong truyền thuyết vẫn bặt vô âm tín.
Mười lăm tháng mười là tiết mộ thu trên thảo nguyên, Trần Tinh hỏi thăm các tộc hoạt động ở phương Bắc, biết được A Khắc Lặc là một chi của Thất Vi, toàn tộc gần ba nghìn người, khu vực hoạt động xa hơn phía Bắc, thậm chí lan ra tận vùng Bắc Hải.
"Sẽ đến thôi," Hạng Thuật chẳng bận lòng cho lắm, "bằng không gió tuyết kéo tới, họ chỉ có thể bị chết cóng ở phía Bắc."
"Thuật Luật Không," Xa La Phong cười nói, "chừng nào thì ngươi dẫn ta tới chỗ người Hán chơi?"
Trần Tinh đang thay thuốc cho Xa La Phong, Xa La Phong thì ngồi dán lông chim lên mào Đại Thiền Vu cho Hạng Thuật, Hạng Thuật nghe vậy nhưng không đáp.
Xa La Phong nhấc cằm Trần Tinh, nói: "Nghe đâu Trung Nguyên của các ngươi có nhiều thứ hay ho lắm."
Trần Tinh gạt tay Xa La Phong ra, nói: "Lại thêm một tên muốn làm chủ Trung Nguyên ư? Chỉ tiếc phương Bắc không phải của bọn ta, ngươi có thể đi giành với Phù Kiên."
Xa La Phong cười nói: "Ta muốn dẫn binh nhập quan, đánh với Phù Kiên, lên làm hoàng đế Nhu Nhiên, Trần Tinh, ngươi sẽ giúp ta chứ?"
Hạng Thuật lại dùng tiếng Nhu Nhiên nghiêm khắc giáo huấn Xa La Phong, Trần Tinh nghiêm túc bảo: "Mọi người đều cho rằng Trung Nguyên có rất nhiều vùng đất vô chủ, ai giành được là của người đó, nhưng các ngươi có nghĩ, nếu người Hán giẫm đạp quê hương, cướp đi tài sản của các ngươi, các ngươi sẽ nghĩ thế nào?"
Xa La Phong cười nói: "Chỉ đùa chút thôi mà, Đại Thiền Vu không gật đầu, Sắc Lặc Minh chắc chắn sẽ không xuôi Nam."
Người bệnh lần lượt xem gần hết, một tháng qua, Trần Tinh xem bệnh cho mấy nghìn người, một ngày khám cho gần hai trăm người. Tên tuổi "thần y" đã truyền khắp Sắc Lặc xuyên, không còn ai dám xem cậu như tiểu tư nữa. Đi tới đâu, chư Hồ đều cung kính với cậu, mà cũng từ đêm đó, thái độ Hạng Thuật đối với cậu cũng tốt hơn.
Xa La Phong gần như khôi phục hoàn toàn, đã có thể cưỡi ngựa, thỉnh thoảng Hạng Thuật sẽ dẫn hắn ra ngoài giải sầu, Trần Tinh cũng đi chung mấy bận, nhưng trời lạnh chẳng muốn vận động, tình cờ lại có người bệnh tới khám, thành thử cậu không gia nhập cùng họ nữa.
Lại nói, Xa La Phong vô cùng hứng thú với thế giới của người Hán, không chỉ học chút tiếng Hán mà còn quấn lấy Trần Tinh hỏi này hỏi nọ, nếu thực sự hiếu học bình thường cũng thôi, vậy mà nói tới nói lui, hắn thể hiện ý đồ ngấp nghé, việc này khiến cậu không thoải mái tí nào.
"Ngươi dạy ta viết tên Thuật Luật Không bằng chữ Hán đi." Xa La Phong nói.
Trần Tinh nghĩ bụng, sao ngươi không học viết tên mình?
Tiết mộ thu rồi cũng đến, đây là ngày lễ long trọng mỗi năm một lần của tạp Hồ ở tái ngoại, qua hết mười lăm tháng mười, đại thảo nguyên bắt đầu đón chào mùa đông. Vào ngày này, chư Hồ vừa múa vừa hát, làm thịt dê uống rượu, bắt đầu chuẩn bị rất nhiều đồ trữ cho mùa đông. Trần Tinh học được không ít tiếng Nhu Nhiên, Hung Nô và Thiết Lặc, hiểu sơ sơ rằng, theo lý thì cuối tháng chín đầu tháng mười, tuyết đầu mùa hẳn nên rơi rồi, nhưng tuyết năm nay kề cà không đổ, tộc A Khắc Lặc cũng không thấy đến.
Tộc A Khắc Lặc không đến, Trần Tinh không thể xác nhận vị trí trên bản đồ, còn chờ nữa thì đến khi tuyết lớn bắt đầu rơi, muốn đi về Bắc sẽ khó lại càng thêm khó, phải đợi tới đầu xuân. Lại một ngày trôi qua, Trần Tinh bắt đầu thấp thỏm lo âu.
"Hết hôm nay," Hạng Thuật ngồi uống trà trong trướng, "nếu còn không tới, ta sẽ phái người lên Bắc tìm họ."
Sau khi trở về, Hạng Thuật liền thay vương bào của Đại Thiền Vu, nom rực rỡ hoa lệ vô cùng, đầu đội mũ lông cắm ba cọng lông chim, một thân võ bào thêu dấu hiệu thần linh của mười sáu Hồ trong Cổ Minh, khí phách không gì sánh bằng. Trần Tinh quan sát rất nhiều ngày, nhận ra Hạng Thuật cũng có việc phải làm, chức vị Đại Thiền Vu không giống hoàng đế, dính líu rất ít tới việc đối nội của chư Hồ. Chủ yếu là tranh chấp triều đình, phân chia chức trách, cũng đảm nhiệm biểu tượng của Cổ Minh. Những lúc bận ơi là bận, Hạng Thuật phải nghe trưởng lão các tộc kể khổ, chỉ trích lẫn nhau, giải quyết xong, thì lại rảnh thiệt rảnh, cả ngày chẳng cần làm gì, ở trong trướng mắt to trừng mắt nhỏ với Trần Tinh.
"Không có tuyết," Hạng Thuật nói, "Năm nay mộ thu không thể trượt tuyết, ngươi đừng cau mày hoài được không?"
Trần Tinh nghĩ thầm, hết năm này, ta chỉ còn lại ba năm để sống! Ngươi còn kêu ta đừng cau mày?!