Sau khoảng thời gian ăn uống no say là các bé sẽ đi vòng quanh chơi trò chơi cùng nhau. Người lớn thì ở lại bàn ăn nói chuyện vui vẻ.
Chẳng hiểu sao Tần Tiêu cứ thất thần từ lúc bắt đầu bửa ăn đến tận bây giờ. Cứ cách năm mười phút cậu sẽ ngó nghiêng xung quanh, bộ dạng tái xanh cả mặt mày.
Lưu Phi nhìn cậu có vẻ đang không ổn, tay chạm vào trán cậu muốn bắt được hơi ấm nóng xem có bị bệnh hay không.
“Tiêu, em không khỏe sao?”
“Em…không, không sao.”
Tần Tiêu gạt tay của Lưu Phi, tránh để tay anh tiếp xúc gần với mình. Lưu Phi lại nghĩ rằng Tần Tiêu có lẽ ngại vì đang chốn đông người nên cũ không mảy may để ý đến.
Đình Thư Huân tay cầm. Ly rượu, ánh mắt vẫn nhìn xiên vào người Tần Tiêu, rõ ràng hắn cảm thấy được Tần Tiêu đang sợ thứ gì đó.
Nhưng ở đây là ốc đảo Đình gia, kẻ không phận sự sẽ không được vào. Tần Tiêu là đang sợ con người hay là con vật nào?
Đình Vân Huân hôm nay lại muốn mọi người vui vẻ, đem chai rượu lấy từ khách sạn, đặt lên bàn, gương mặt hắn ta thách thức Đình Thư Huân cùng Lưu Phi.
“Uống không hỡi những người đàn ông?”
" Ơ kìa, còn chăm con nữa đấy!"
Lý Kha vỗ lấy vai hắn ta nhắc nhở, nhưng Đình Vân Huân lại không mấy để tâm đến vì trên còn có lão Đàm, dưới còn có bốn, năm bà vú theo chăm các bé rồi.
Đình Thư Huân liền khui hàng, hắn rót ra từng ly rượu, đưa đến trước mặt Lưu Phi.
“Uống chút để tối có sức nữa, haha.”
Cái điệu cười bỉ ổi này nghe chẳng thấm nổi vào đầu, Thục Yên cũng nhắc nhở hắn uống ít thôi, cô không có ý ngăn cản nhưng lỡ hắn say quá cô lôi hắn về phòng không nổi đâu.
Lưu Phi cầm ly rượu lên định trao cho Tần Tiêu, nhưng cậu lại từ chối.
“Tôi còn phải lo cho năm đứa nhóc nữa, với lại tửu lượng hơi kém, cho nên không dám, không dám đâu ạ.”
“Được rồi, vui vẻ thôi mà đừng lo quá, bọn nhóc đã có lão Đàm lo.”
Đình Vân Huân rót ly khác đem đến cho Tần Tiêu, cậu có chút do dự trong lòng. Cũng nghĩ đến bọn nhóc có người trông coi rồi, và không nên lo lắng quá mà làm mọi người mất vui.
Cậu nhận lấy ly rượu mà uống cạn, sau đấy liền đến lượt của Lưu Phi, Đình Vân Huân cùng Đình Thư Huân.
Cứ thế vòng lặp được lặp đi lặp lại mấy lần, đến khi cạn chai rượu thì mọi người cũng đã say mèm rồi.
Bọn nhỏ cũng đã được các bà vú dẫn về phòng mà ngủ, các bé từ nhỏ đã ngủ chung với nhau nên khi lấy phòng dành cho trẻ con cũng là chọn căn phòng có đầy đủ 5 giường nhỏ, kê thêm hai giường lớn dành cho các bà vú. Phòng của Đình Vân Huân nằm bên tay trái, phòng của Đình Thư Huân thì bên tay phải, còn Lưu Phi thì ở phía đối diện nên các bé khó mà làm trò, đi trốn nữa.
Đình Húc Niên nhìn anh chị mình đều đã bỏ cuộc mà đi ngủ, cậu bé cũng mím môi không ý kiến, tiếp tục công việc đọc sách của mình. Lâu lâu lại nhìn về phía cửa sổ, dường như có thứ gì đó đang gõ cộc cộc vào cửa kính mà gọi anh em họ vậy. Nhưng ngoài Đình Húc Niên ra thì chẳng có bé nào nghe cả.
Mười một giờ đêm.
Lưu Phi và hai anh em nhà họ Đình đã say bí sỉn chẳng thấy rõ được mặt mày, vẫn phải để ba người yêu thế dìu dắt lên phòng. Cả hai người phụ nữ làu bàu, không quên đánh đấm vào chồng mình. Nhưng bọn họ đã say, làm gì mà biết được đau hay gì đâu chứ?
Chỉ có Tần Niên lẳng lặng đỡ Lưu Phi về, cậu đỡ lấy hắn bước về phòng của cả hai.
Đi ngang qua hàng cây to lớn, kẻ đó cứ nhìn về phía Tần Tiêu không ngừng suýt xoa, chiếc lưỡi còn liếm dọc theo con dao sắc nhọn.
Đỡ được Lưu Phi lên phòng thật sự rất mệt mỏi. Tần Tiêu đẩy anh xuống giường, ngồi xuống bên cạnh thở hồng hộc.
Lại nhìn về Lưu Phi cậu thở dài ngán ngẩm, nhanh cởi giày cùng áo ngoài để hắn dễ thở, một lát sẽ lau nước coi như đã tắm khô cho anh. Đã gần đêm rồi nên tắm cũng rất dễ sinh bệnh.
Lưu Phi lim dim đôi mắt, anh chộp lấy bàn tay của Tần Tiêu, nhẹ nhàng áp sát vào lồng ngực của mình. Anh thủ thỉ những lời nỉ non, vừa nghe lọt tai của Tần Tiêu:
“Ư…Tiêu…yêu em…”
“Tiêu…”
Tần Tiêu mỉm cười, cậu vuốt nhẹ nhàng dọc theo gương mặt đỏ hồng của Lưu Phi.
Người đàn ông này thật tốt, thật biết suy nghĩ cho riêng Tần Tiêu mà chưa một lần nghĩ cho chính mình.
Được anh đến bên cạnh đã là một phước phần rất lớn cho cậu.
Bất ngờ Lưu Phi bật dậy, lật người Tần Tiêu đè dưới thân mình, hai tay anh gắt gao nắm nắm chặt lấy hai cổ tay của Tần Tiêu.
Anh thở phà hơi thở đầy mùi rượu vào khuôn mặt trắng mịn của cậu, một tay từ từ luồng xuống phía dưới, chạm vào vùng tam giác của Tần Tiêu.
“Phi, anh…đừng…đừng vậy…”
Tần Tiêu giật thót với hành động không kịp đỡ này, cậu vịnh lấy bả vai của Lưu Phi ngăn lai, nhưng Lưu Phi không muốn để cậu nói gì nhiều, áp cánh môi xuống môi cậu.
Chiếc lưỡi tham lam luồng lách vào sâu bên trong khoang miệng của Tần Tiêu. Anh thả lỏng hai tay, di dời xuống ngay phía áo mà cởi từng cúc áo ra, tay còn lại cởi lấy khuy quần của Tần Tiêu, hoàn toàn không để cho cậu có cơ hội phản kháng.
“Ư…ưm…đừng…”
Vừa rời khỏi miệng của Tần Tiêu, Lưu Phi cúi đầu xuống dưới cổ của cậu, cắn mút từng chút một. Đến khi tiếng la hét của Tần Tiêu chuyển thành tiếng rên rỉ, anh mới dừng lại.
Nhanh cởi bỏ chiếc áo bên ngoài cùng chiếc quần, đôi mắt đỏ rực của Lưu Phi không rõ vì rượu hay là vì tình trước mặt.
Đôi môi cậu khô khốc nhìn Tần Tiêu đang mơ màn dưới thân mình, toàn bộ quần áo của cậu đều bị Lưu Phi lột sạch sẽ.
“Đừng từ chối tôi được không Tiêu Tiêu?”
“Tôi đã chịu nhịn ngần ấy năm, không lẽ em không thể chấp nhận tôi sao…”
Lưu Phi giữ chút tỉnh táo cho bản thân, nhịn cự vật bên dưới đã sừng sững to lớn.
Tần Tiêu không nói điều gì, cũng không chịu đáp lại, cậu dứt khoát xoay mặt quay sang cửa sổ. Đôi môi hồng nhạt mím chặt lại khó khăn.
Tay của Lưu Phi chạm đến vật nhỏ vẫn còn yểu xìu của Tần Tiêu, anh ra sức vuốt ve, nam căn của anh đã chạm đến nhụy hoa bên dưới.
Hơi thở gấp rút của cả hai dần dần hòa hợp vào nhau.
Đến cuối, Tần Tiêu mới chấp nhận Lưu Phi, để anh hoàn toàn xâm nhập vào bản thân mình. Cậu cũng đã buông bỏ phòng bị và cả những sợ hãi của vài năm trước đây.
Đêm nay, những con người đã mượn rượu, hơi say và bộc bạch hết cả những gì mà mình chịu đựng rất lâu, rất là lâu rồi.