“Tự nhiên anh muốn ứ ừ quá, hay em sinh thêm một đứa cho anh đi?”
“Anh…anh điên hả?”
Thục Yên vừa nghe đến hai từ “sinh thêm”, tâm tình lại bị kích động dữ dội, cô cố gắng vùng vẫy, thoát khỏi ách kiềm kẹp của người đàn ông này.
Nhưng càng giãy giụa, Thục Yên càng cảm nhận được vật cưng cứng, âm ấm sau lưng mình truyền đến. Thục Yên liền bất động, cả cơ thể bất ngờ căng cứng.
Hơi thở người đàn ông thêm phần đậm đặc, Đình Thư Huân cố gắng để bản thân không ép rên những tiếng thở gấp.
Hay thật, mới không chạm vào gần một tuần hơn mà hắn lại nhớ cơ thể này rồi, cô vẫn là có sức hút, rất dễ khơi gợi dục vọng từ sau bên trong của hắn. Lần nào cũng y như vậy, cứ tiếp xúc thân mật cùng cô là hắn lại nổi hứng dù Thục Yên không làm điều gì hơn nữa.
“Chết thật, anh lại không chịu được rồi.”
Không đợi cô kịp thời phản ứng lại với lời nói của Đình Thư Huân, hắn đã trực tiếp kéo chiếc quần thun cotton ngắn cũn của cô qua khỏi đùi, đôi mắt hắn như đang phóng từng tia lửa xuống bờ mông trắng hồng này.
“Anh, anh không được làm, các con ở bên ngoài, anh không được như thế!”
“Ai bảo em vào kiếm anh? Bây giờ ngoan ngoãn một tí, anh sẽ ra nhanh.”
“Anh là kẻ không biết liêm sỉ, buông tay em ra…”
Đình Thư Huân kéo chiếc quần lót đang che lấp nơi xuân sắc ngập tràn bên dưới, không có chút nhẹ nhàng liền kéo thẳng ra khỏi hai chân cô, quăng ra chỗ khác.
Thục Yên nhìn từng món đồ trên cơ thể mình bay đi cũng không thể làm được gì, cô cố khép chân lại nhưng Đình Thư Huân sớm đã chen chân vào giữa hai chân cô, tay hắn đè tấm lưng của cô xuống ép cô không được vùng dậy, tay hắn đã nhanh cởi bỏ chiếc quần lót ẩm ướt này xuống, cự vật to lớn một lần nữa được giải thoát.
“Yên, em biết anh thích dáng vẻ nào của em nhất không?”
Đặt vật nóng bỏng của mình lên trên mông cô, Đình Thư Huân cười cợt đê tiện, hắn rất tận hưởng cảm giác trêu đùa cô như vậy.
Cơ thể bà xã hắn thì tất nhiên cô nhột chỗ nào, mẫn cảm với chỗ nào hắn là người hiểu rõ nhất mà.
Thục Yên vùi mặt xuống gối, điệu bộ con người này muốn hỏi tất nhiên sẽ không có tốt lành gì rồi.
“Em biết anh sẽ không thể nói những từ hoa mỹ, đẹp đẽ lắm đâu.”
“Haha, em hiểu anh nhất. Em cứ nằm dưới anh mà phát ra những âm thanh yêu kiều là thích nhất.”
Đình Thư Huân bật cười mãn nguyện, nhắm thẳng vào giữa hai khe hẹp kia, thẳng tiến vào sâu bên trong.
Thục Yên suýt xoa một tiếng, nâng người cao lên một chút đón nhận những khoái lạc từ sau người mình.
Hắn cũng rất cảm thán với cơ thể của cô, đã qua sinh nở nhưng rõ ràng bên trong lại rất khích, rất có xúc cảm. Từng đường gân guốc trên thân vật lớn này luồng lách vào sâu khe hẹp nhỏ, hai bên vách nhỏ như là có muôn vàn những xúc tua bám lấy huynh đệ hắn.
Cảm giác thật tuyệt.
“Ưmm…Huân…Huân…chậm…chậm lại…”
Đôi gò bồng cứ lắc lư theo từng cú nhấp, cô nhẹ gọng rên rỉ, cố gắng để bản thân không phát ra những âm thanh lớn nhất. Nhưng con người phía sau thì lại như bị lãng tai, hắn càng mạnh mẽ tiến vào sâu tận bên trong cô.
Tay hắn không ngừng xoa nắn hai đầu nhũ hoa, chiếc lưỡi hư hỏng cùng bờ môi cứ lướt qua tấm lưng mảnh khảnh này.
Thật là một cảnh tượng tuyệt mỹ.
Cũng may là Thục Yên đã khóa cửa, và phòng này lại là phòng riêng của hai người nên mới không bị mọi người làm phiền.
Đến đi chơi cùng gia đình mà Đình Thư Huân cũng không buông tha cho cô, thật là không tốt lành gì mà.
Bên ngoài trời đã tối hẳn, các khoang thuyền đã được thắp sáng, các đứa trẻ khác cũng đã vui đùa mệt mỏi cả ngày rồi.
Mọi người lúc này đã tập hợp đông đủ lại, Đình Vân Huân lúc này cùng Lý Kha mới bước ra.
Đình Giai Nhu liền lon ton chạy đến, víu lấy cái váy dài của Lý Kha, chất giọng trẻ nhỏ văng vẳng lên:
“Mẹ, mẹ đi đâu mà lâu thế?”
Lý Kha đỏ hết cả mặt, cô lo ngại nhìn đứa con gái mình hỏi như thế, vội cúi người bế bé lên, cười trừ mà đáp:
“Mẹ giúp cha kiếm đồ ấy mà.”
Đình Triết Vũ lại bĩu môi khinh thường, nhìn cha mình mà nói huỵch tẹt ra:
“Ba lại ăn hiếp mẹ chứ gì? Lúc nãy con nghe lén trước cửa phòng, nghe tiếng mẹ khóc nữa đó.”
Cốp.
“Thằng nhóc chết tiệt.”
Đình Vân Huân vì thẹn mà phát giận lên đầu con trai mình bằng một cú gõ đầu. Cậu bé ăn đau liền bật khóc, chạy đến bên mẹ mình nức nở.
Thục Yên và Đình Thư Huân cũng bước đến, tất nhiên cô cũng đã thay một bộ đồ khác đi ra cùng hắn. Trước đó cô cũng đã đánh hắn vài cái, mà vẻ mặt hắn cứ nhởn nhơ, thà bị cô đánh chửi cũng không chịu buông cô ra. Tức chết cô mà!
Từ xa, nghe tiếng trẻ con khóc mà Thục Yên mới vội bước đi tới. Nhìn Triết Vũ đang khóc, tay ôm lấy cái đầu sưng mà oa oa với Lý Kha mà hơi buồn cười.
Đình Nghiêu Cơ cũng thấy mẹ mình bước ra, cậu bé liền chạy đến, vẻ mặt hớn hở, dang hai tay ra chờ đợi mẹ bế lên.
Nhưng đó là cậu bé đang muốn thôi, chưa đợi Nghiêu Cơ gần lại cô, đình Thư Huân đã kéo cả người cô về mình, Nghiêu Cơ bị hụt chớn mà ngã xuống sàn gỗ, cậu cũng oa oa khóc lóc trên sàn.
“Ba…ba ăn hiếp con…huhu…ba đáng ghét.”
“Anh sao lại như thế chứ, Cơ nhi bị trầy mặt rồi đây này.”
Thục Yên nhăn mặt, cô đỡ lấy tay Nghiêu Cơ, lau lau nước mắt cho đứa bé, xem xét gương mặt cậu có bị làm sao không.
Mọi người liền bị một trận cười, tất cả đều vui vẻ nói chuyện, nướng thịt cùng nhau.
Riêng chỉ có Đình Húc Niên vẫn là như cũ, đứa trẻ này vẫn im lặng như vậy từ khi Thục Yên rời đi vào phòng rồi.
Ngoại trừ người nhà có thể bắt chuyện cùng Đình Húc Niên thì chẳng ai có thể nói chuyện với cậu bé.