“Ồn ào thật.”
Câu nói này lặp tức nhận được sự chú ý của những người đang ngồi ở bàn. Họ quay đầu lại nhìn thấy người đang đi đến bằng đôi mắt mong đợi, như thấy cứu tinh đang bước tới vậy.
Là Thục Yên!
Dĩ nhiên cô chỉ cần muốn là có thể nói, đâu ai cản được cô.
Nhìn đôi mằ sưng húp, gương mặt qua một đêm đã nổi một nếp nhăn trên trán cũng đủ hiểu cô đã trải qua điều gì.
Thục Yên nghe sáng sớm đã bị điếc tai như thế, cô chỉ tùy tiện nói một câu thôi, không ngờ lại nói trúng ngay Đình Thư Huân. Dù là vậy nhưng cô cũng mặc kệ.
Bước đến tủ lạnh, Thục Yên vơ đại ly nước lạnh mà uống không cần suy nghĩ. Tối qua khóc lớn quá, khan cả giọng nên sáng đã thấy khát mà mò xuống đây.
Mọi lần đều là Đình Thư Huân sẽ đem thức ăn sáng cùng sữa nóng cho cô, sáng nay cô cũng nghĩ là vậy, nhưng nhớ lại đêm qua gây lộn, ai mà rảnh rỗi để chăm sóc cô nữa chứ?
Sau khi uống hết một chai nước lạnh, Thục Yên cũng không thèm hỏi thăm con người đang đứng yên trước mặt, cô nhẹ cười chào mọi người:
“Mọi người ăn sáng vui vẻ nhé.”
Vỏn vẹn như vậy, cô cũng đi lên lầu mà không thèm ăn bữa sáng nữa.
Đình Thiệu Khiêm liền trưng gương mặt lạ lẫm, sao cô lại không thèm nói chuyện cùng chú nhỏ vậy?
Vậy sau khi cô đi, bọn họ phải làm sao?
Đình Thư Huân nắm chặt góc bàn, gây tay đã nổi đầy lên trên, vẻ mặt u ám đáng sợ. Hắn hận không thể lật chiếc bàn lớn này mà.
“Đình Thiệu Khiêm học xong chưa để còn quản lý công ty? Đình Kỷ Nam hình như lo ăn chơi mà cũng quên giúp đỡ anh mình nhỉ? Lưu Phi, cậu quên việc luyện tập rồi hay sao? Cả Tần Tiêu nữa, hai người lâu lâu mới về, có phải nên cùng tôi làm chút việc hao tổn sức lực không?”
Cả bốn người bị gọi tên đều ngơ ngác nhìn nhau. Họ có nghe lầm không vậy? Bây giờ là đầu xuân đang nghỉ việc mà? Với lại đâu có việc gì bất ổn đâu tại sao lại muốn rèn luyện chứ?
Đình gia gia à Đình gia gia, ngài có giận vợ cũng đừng trút lên đầu đám cháu chắt tội nghiệp này!
"Chú nhỏ à, chúng ta đang nghỉ xuân đó, cho nên là… "
“Hửm?”
“Cháu đi ngay!”
Đình Thiệu Khiêm không để chậm trễ, cậu lặp tức đứng dậy chạy đi nhanh khỏi nhà ăn sau khi bị ánh mắt kia ngó sang.
Thà ra ngoài lông bông, ít ra sẽ không bị ăn chửi, ăn đập vô cớ.
“Chú nhỏ à, cháu cùng Tiểu Ô cũng sẽ đi phụ anh ấy.”
Đình Kỷ Nam cũng vô cùng kích động, anh ta nắm tay Tiểu Ô vụt chạy, nối gót Đình Thiệu Khiêm mất bay mất biến trong tích tắc.
“Ông chủ à Tiêu cùng tôi vừa mới khỏi bệnh, thế nên ông chủ…”
“Tần Tiêu cứ nghỉ, còn cậu đi theo tôi ra sân. Tôi muốn đấm bốc.”
Cái gì vậy?
Dấu chấm hỏi to đùng hiện hữu ở đầu Lưu Phi ngay khi hắn phán như thế.
Mới đầu xuân, lại ở buổi sáng, không lẽ Đình Thư Huân lại muốn tiêu hao thể lực sớm như vậy hả?
“Ông chủ, có phải chúng ta…”
“Đi hay không nói một lời?”
“Đi!”
Lưu Phi cũng bị sự hù doạ của hắn làm mình ríu hết cả lưỡi mà gật đầu bảo đi. Nhưng sau khi đáp lại, Lưu Phi không ngừng thầm vả bôm bốp vào mặt mình. Lần này lại dại dột nữa rồi.
Cả ngày hôm đó mọi người đều bị hắn hành hạ lên bờ xuống ruộng mà không dám than thở lời nào.
Nhất là Lưu Phi, bị ăn đòn oan mà chả dám bật lại. Mà cũng không phải không thể bật lai, là lo hắn điên cuồng đánh nên Lưu Phi mới không thể đáp trả lại.
Đến trời gần chiều, Lưu Phi xin tha, thêm cả Tần Tiêu nữa nên Đình Thư Huân mới thôi việc đánh người vô cớ.
Hắn lảo đảo bước về phòng mình, thật là khó chịu.
Tần Tiêu liền đỡ lấy Lưu Phi, hắn ta khó nhọc đứng dậy, chịu đau mà ôm lấy ngực, được lão Đàm dẫn đến căn phòng trệt cuối hành lang.
Lão Đàm cũng chịu rồi, ông không dám ngăn cản Đình Thư Huân đâu ông đã tuổi già sức yếu rồi.
Gọi bác sĩ Đình gia đến xem vết thương cho Lưu Phi, Đình Thư Huân nổi điên cũng không tới nổi mất đi nhận thức. Hắn chỉ đánh vào vai và đùi, không có tấn công vào đòn hiểm nên Lưu Phi cũng nhanh sẽ khỏi thôi.
Thục Yên sau cơn ngủ kéo dài hơn năm tiếng đồng hồ mới chịu dậy, nhìn mọi người đều tập trung lại phòng cuối dãy, cô mới tò mò mà bước đến.
Nhìn Lưu Phi băng bó cả người, Thục Yên há hốc mồm kinh ngạc. Là ai đã đánh Lưu Phi đến nổi như vậy thế này? Đình gia xảy ra chuyện gì sao chứ?
Lão Đàm đưa mắt sang Thục Yên, ông như tìm thấy tia hi vọng mà kể lể mọi chuyện với cô.
Sau khi nghe xong, cô cũng đã nổi trận không khác hắn là bao, cô đùng đùng bước vào phòng của mình, tìm Đình Thư Huân mà hỏi tội hắn đã làm.
Thật là quá quắc, quá đáng, quá tàn bạo. Vì nổi giận với cô mà lại ức hiếp mọi người như thế thật không công bằng. Thục Yên nhất quyết sẽ không để mọi người chịu thiệt vì cô đâu.
Rầm.
“Đình Thư Huân, anh ra đây cho em.”
Vừa mở sầm cửa, cô ngó nghiêng xung quanh, lại bắt gặp hắn đang nằm trên giường, đôi mắt phượng nghi ngút vẻ hối lỗi dâng lên nhìn cô.
Căn phòng từ sớm đã được dọn dẹp và cho người đến thay lại toàn bộ nên nhìn có vẻ giống như đồ cũ, cả cánh cửa hôm nay cũng rất chắc tay nữa.
Nhưng không quan trọng, quan trọng là con người này đã nổi giận vô cớ với người xung quanh, không đáng bị đánh, không hề liên quan đến việc của cô.
Đình Thư Huân thấy được cô, lòng đã muốn bùng nổ chạy đến, nhưng lí trí lại giữ lại chút bình tĩnh, hắn bật dậy, đáp lại lời lẽ chua chát:
“Em không biết gõ cửa sao Thục Yên?”
“Anh còn nói việc gõ cửa à? Tại sao anh lại đánh Lưu Phi, lại hành hạ hai cháu của anh nữa?”
“Làm gì đó cũng là việc của anh, và anh cũng chỉ muốn tốt cho bọn họ thôi, em không cần phải xen vào.”
“Anh muốn phát hỏa thì cứ lên người em, muốn đánh muốn mắng thì tùy anh, việc gì anh lại giận cá chém thớt mà hành xử như vậy, anh ấu trĩ thật đấy Đình Thư Huân.”
“Chu Thục Yên, đừng tưởng anh cưng chiều em thì em muốn nói gì thì nói, có tin anh đánh vào mông em không hả?”