“Không…không có gì.”
“Sao thế bà xã, em đang có thai đừng nên buồn đấy nhé.”
Đình Thư Huân nhận ra suy nghĩ từ trong đôi mắt của Thục Yên, hắn đặt dĩa trái cây cùng ly sữa xuống, ngồi bên cạnh cô dịu nhẹ nói.
Tay ghim miếng trái cây đưa đến cho cô, Thục Yên chỉ biết gật đầu, cô nhận lấy chiếc nĩa trên tay hắn.
“Em nghĩ về Đồng Tư Điềm và Bạch Khiếu à?”
Đình Thư Huân nhướm một bên mày hỏi cô, dù trong lòng là biết cô vì việc này sẽ buồn phiền.
Cũng phải thôi, hiện tại cô đang ở thời kì nhạy cảm của thai phụ, cô rất dễ xúc động vì những việc xung quanh mình mà.
Thật ra Thục Yên trưng gương mặt như thế cũng đúng. Đồng Tư Điềm đang mang thai, vì chuyện chồng mình ngoại tình lại bị bắt gặp tại trận như thế cũng khiến cho các phụ nữ đang có thai ưu phiền lo lắng. Lỡ đâu lại như tình cảnh của Đồng Tư Điềm, vậy là họ sẽ phải chịu đau đớn vì mất con, vì phản bội à?
Thục Yên gật đầu, cô bỏ dở miếng trái cây, xoay qua ôm lấy thân hình rắn chắc đấy, mặt cô vùi đầu vào hõm vai của Đình Thư Huân.
Nghe Bạch Nhiễm cùng Chu Yến Quân nói như thế, tâm lí cô cũng sợ.
Ông xã cô quá là ưu tú rồi, đẹp trai có, gia thế có, tất cả đều có, phụ nữ hắn chỉ cần muốn thì sẽ có. Cô thì chỉ là một nàng lọ lem được hắn cứu giúp, mơ mộng về tương lai sau này.
Cô cũng rất là lo ngại.
Đình Thư Huân ôm lấy cô, vỗ về lấy tấm lưng nhỏ nhắn trong lòng.
“Bà xã à em yên tâm, ông xã em rất rất cưng chiều em, sẽ yêu em mãi về sau.”
Lời dịu dàng êm ái bên vành tai, Thục Yên càng thêm siết chặt lấy vòng eo hắn.
Có ông xã, thật tốt!
Đêm đó.
Cô đã bước vào thời kì nhạy cảm về tâm lý, cả cơ thể cũng vô cùng dễ bị tác động. Cụ thể cái mông trắng trẻo này thêm nảy nở, bộ ngực lại thêm lớn, chiếc áo phông mà cô mặt dường như cũng muốn trướng lên rồi.
Đình Thư Huân vì lẽ đó mà mua vô số áo size cỡ bản thân mình cho cô mặc, cả thêm áo lót nữa. Nhưng tối đến cần để ngực thả lỏng để không bị siết sữa sau khi sinh.
Thục Yên dù đang có thai, nhưng bụng vẫn chưa có dấu hiệu to lớn. Với gương mặt mỗi khi cô tắm xong, nhất định sẽ rất mê người…
Kể từ khi cô có thai, hắn đã không chạm vào cô. Nếu có nhu cầu hắn sẽ tự giải quyết, sẽ không làm cô tổn thương. Hắn sợ mình cuồng nhiệt quá mức mà tổn hại đến cả hai mẹ con cô.
Lần này sau khi tắm xong, Thục Yên vừa nhìn quanh lại nhận ra bản thân để quên khăn tắm, cô bước đến cửa phòng tắm, nói vọng lên:
“Ông xã, lấy hộ em chiếc khăn.”
“Anh tới ngay.”
Đình Thư Huân đặt điện thoại xuống, hắn vươn vai thẳng dậy, lê đôi chân đến chiếc tủ đồ.
Thật là, mọi bữa cô đâu có quên đâu, nay vì chuyện vớ vẩn mà suy nghĩ cứ đi đâu không.
Cạch.
Mở cửa bước ra, đập vào đôi mắt đang mơ màn muốn ngủ là cả cơ thể đầy đặn trước mặt, hơi nước vẫn còn động lại ở hõm vai. Ánh mắt trong veo của cô nhìn qua hắn, có chút bất tiện.
Cả con người nẩy nở trước mặt, Đình Thư Huân miệng lưỡi khô khốc, hắn nuốt một ngụm nước bọt. Đôi mắt dáng chặt vào dáng người quyến rũ này.
Nói Đình Thư Huân không “động” với tình cảnh trước mắt thì hắn không phải là đàn ông rồi.
“Huân, anh…sao vậy?”
Thục Yên bước đến, lấy khăn tắm từ tay hắn lau đi mái tóc ướt, nhìn thấy con người này vẫn đứng bất động, có chút buồn cười, cô lên tiếng khiến hắn sự tỉnh.
“À không, không có gì. Nếu không cần gì nữa anh ra ngoài, em mặc đồ vào đi kẻo lạnh.”
Đình Thư Huân quay đầu lại trả lời cô, như là việc nhìn cô như vậy rất ái ngại vậy.
Không đợi Thục Yên nói gì thêm thì hắn đã đi ra ngoài mất rồi. Để lại cô với vẻ mặt ngơ ngác không hiểu việc gì.
Rất nhanh cô đã mặc chiếc áo phông ra ngoài. Dù sao cũng là ở khoảng không gian riêng tư của cả hai, cô hay than rằng nóng nực, mặc quần áo bó quá cũng không thoải mái nên hắn đã bảo cô lúc ngủ chỉ cần mặc áo phông cùng quần lót thôi. Hắn luôn chiều chuộng cô như vậy.
Khi ra ngoài, nhìn Đình Thư Huân đã bịn rịn mồ hôi ở trán, cô cứ tưởng hắn bị cảm lạnh mà bước đến định hỏi thăm, nhưng Đình Thư Huân lại gạt phăng đi ý nghĩ đó, hắn sợ hãi mà nhích sang sô pha cách cô một khoảng lớn.
“Anh…anh muốn yên ổn. Hôm nay em ngủ ở phòng đi, anh vào thư phòng làm việc.”
“Em ngủ ngon đấy.”
Thục Yên lại thêm lần nữa ngơ ngác. Cô đáng sợ lắm hay sao mà hắn lại nói như thế? Còn có nói cô ngủ một mình sao?
Mọi bữa hắn đều ngủ cùng cô, còn ôm cô từ phía sau rất chặt nữa. Đây là lần đầu tiên hắn sợ hãi cô như vậy đấy.
Cô tránh cho việc mình suy nghĩ nhiều, trấn an bản thân rằng có lẽ hắn đang bận rộn việc ở công ty, sẽ không vì mấy chuyện kia mà né cô như vậy đâu.
Nhưng sự trấn an đó chỉ dành cho ngày đầu thôi, suốt cả một tuần lễ đó hắn lại muốn đem cả chăn gối vào phòng. Vừa nhìn cô hắn đã chạy mất bay mất biến.
Thục Yên từ lo lắng đến sinh nghi, dù cô có gặn hỏi bao lần, hắn cũng nói cô nghĩ nhiều rồi.
Cô nghĩ nhiều nên mới như vậy này!!!
Đêm thứ chín, cô chặn đường ngay cửa thư phòng của Đình Thư Huân, nước mắt nước mũi tèm lem trên mặt, cô oan ức bật khóc nức nở:
“Anh…không thương…hức…không thương em…”