Ở một khu cấp cao tại bệnh viện nào đó…
Lưu Phi dùng khăn ấm, lau đi vệt mồ hôi đang rỉ rả trên gương mặt ưu tú kia.
Cứu Tần Tiêu trở về, nhìn những vết thương do roi da gây nên mà hắn đã tức tốc đưa cậu đến bệnh viện kiểm tra. Lòng hắn nóng như lửa đốt, ở bên ngoài chờ đợi bác sĩ băng bó.
Cũng may lão ta không hành xác nhiều lên cơ thể của Tần Tiêu, những vết hằng, vết thương đã được xử lý kịp thời, nếu không nhanh tầm một tuần nữa sẽ bị hoại tử, đến lúc đó phải cắt bỏ những phần bị hư hại mới được lành lặn bình thường.
Lưu Phi thở hắt một hơi. Hắn định đến tìm Đào Lập Đông, không ngờ lão ta đã chạy mất bay mất biến không có ở Đào gia. Hắn vẫn nghi ngờ, vô tình tìm được tầng hầm khóa trái cửa nằm ở sâu dưới nhà Đào gia, hắn đập phá cửa và tìm thấy được Tần Tiêu đang bị xích lại bởi xích sắt , thân thể lõa lồ. Không hỏi không nói cũng đã biết lão ta làm chuyện ghê tởm gì lên người của Tần Tiêu rồi.
Lưu Phi nắm chặt tay lại, hận không thể lao đến bóp chết lão ta. Rõ ràng nói sẽ để yên cho Tần Tiêu mà không ngờ lão thất hứa, hành hạ cậu tận bốn năm trời.
Bác sĩ cũng đã khám qua hạ bộ của Tần Tiêu, may mắn vẫn không sao, cần được chăm sóc vệ sinh khu vực đó là sẽ ổn. Chỉ là bị lạm dụng tình dục quá nhiều nên tâm lí của Tần Tiêu sau khi tỉnh dậy sẽ không được ổn định. Thời gian này bác sĩ bảo hắn phải thường xuyên chú ý đến cậu, phòng khi cậu nghĩ quẩn mà làm chuyện xằng bậy.
Hắn cũng nghe lời bác sĩ, một bên chăm sóc cho cậu, bây giờ chỉ cần bên cậu là đủ, hắn không cần bất cứ điều gì nữa.
Nhìn cậu mơ màn lẩm bẩm nói điều gì đó, gương mặt tái lại đến sợ hãi, bờ môi mỏng khô ráp đang mấp máy.
Lưu Phi đứng dậy, rót ly nước lọc đem đến, đỡ lấy đầu của Tần Tiêu cao lên, hắn đút cho cậu uống.
Nhưng đưa đến bao nhiêu, Tần Tiêu đều cắn chặt răng không muốn uống, Lưu Phi bất lực đặt cậu xuống gối, vẻ mặt khổ sở cầu xin:
“Tiêu Tiêu, em uống chút nước đi…”
“Bẩn…bẩn…”
Tần Tiêu khó khăn, mặt cau có lại cố gắng phát ra âm thanh rõ ràng nhất. Lưu Phi thì nghĩ cậu chê nước bẩn mà không uống mới lên tiếng phủi nhận:
“Nước này là nước sạch, không sao.”
“Em…cơ thể…dơ…”
Tần Tiêu rút lấy bàn tay mình đang được Lưu Phi nắm chặt, giọng xót xa nói.
Lưu Phi ngẩn mặt, là cậu đang muốn nói có thể mình dơ bẩn sao? Là bị Đào Lập Đông chạm qua nên rất là nhơ nhuốc sao?
Không, không đúng! Cậu không bẩn, cậu rất sạch sẽ, cả tâm hồn trong sạch của cậu sẽ gột rửa tấm thân đầy vết nhơ này.
Lưu Phi nắm chặt lấy tay của Tần Tiêu, hắn dùng đôi mắt kiên quyết của mình lặp lại:
“Em sạch. Không được nói bẩn, anh không cho phép.”
“Hức…”
Tần Tiêu bị sự cảm động của Lưu Phi khiến mình rơi lệ, đôi vai gầy run rẩy lên từng hồi.
Cậu không nghĩ là có ngày bản thân mình sẽ được thoát khỏi còng sắt đấy, có ngày bản thân mình sẽ được hạnh phúc, được nhìn ngắm Lưu Phi trước mặt.
Cậu cứ nghĩ khi bản thân mình bị bắt ở đấy, cả thanh xuân năm tháng đều sẽ bị chôn vùi xuống đất, không dám ngẩn đầu nhìn người khác, không có mặt mũi gặp lại Lưu Phi.
Cậu chẳng khác nào là một món đồ chơi, là một cỗ búp bê tình dục biết nói, biết căm hờn, biết đau đớn bị lão ta hành hạ, ngày qua ngày sống không bằng chết.
Nhưng rồi ánh sáng đời cậu đã xuất hiện, Lưu Phi đã cứu sống cậu, cậu cả đời này mang ơn nặng nhất là hắn…là người đàn ông yêu thương cậu da diết, luôn tìm mọi cách để cứu cậu rời khỏi cái bóng đen ám ảnh kia.
Rồi cậu lại chợt nghĩ, bản thân mình như thế có xứng đáng với Lưu Phi nữa hay không? Có thể bên cạnh hắn như những ngày tháng trước được hay không? Hay là cậu bị con người kia ám vào đầu, không thể quên được những cảnh tượng ghê tởm, những lời lẽ thô thiển cùng hành động càn rỡ biến thái.
Không thể!!
Lưu Phi hôn nhẹ lên trán Tần Tiêu, hơi thở hắn nặng nề, hắn không muốn Tiêu Tiêu của hắn nghĩ nhiều, hắn vẫn muốn cậu hãy yên ổn vui vẻ sống cả quãng đời bình yên sau này, bên cạnh hắn là đủ.
“Tiêu Tiêu…”
“Tiêu Tiêu…”
“Tiêu Tiêu…”
Lưu Phi nỉ non bên tay của Tần Tiêu, chất giọng trầm ấm thì thầm gọi tên cậu không ngớt. Tần Tiêu ngẩn ngơ nhìn hắn, đôi mắt to tròn, sáng như ánh sao đêm nhìn chăm chăm vào hắn chờ đợi hắn nói.
“Đợi em khỏi anh sẽ đưa em đi về gặp ông chủ, gặp Tiểu Ô.”
Tần Tiêu nghe hắn nhắc đến em gái mình, cậu mỉm cười gật đầu.
Đã lâu rồi cậu không nhìn thấy em gái, không biết em cậu có sống tốt không, có còn nhớ đến người anh này không?
Cả Đình Thư Huân nữa, đời này anh em cậu nợ Đình Thư Huân rất rất nhiều, đến cuối đời cũng không thể trả hết.
Anh em nhà họ Tiêu vốn mồ côi từ nhỏ, năm hai anh em hắn chưa đầy mười tám, Đình Thư Huân lúc đó đã hai mươi hai, biết được tình cảnh khó khăn mà hai anh em cậu phải chịu nên Đình Thư Huân đã cưu mang, mang hai anh em cậu sang Canada học tập, rèn luyện đi theo Đình Thư Huân đến nay cũng gần mười năm rồi. Tình cảm chủ tớ vẫn rất sâu sắc.
Lưu Phi biết sắc mặt cậu đã khá hơn, hắn nói những chuyện vui vẻ cho cậu nghe:
“Tiểu Ô và Thập Lưu đang yêu nhau, sớm thôi sẽ làm đám cưới. À mà em biết không? Thập Lưu là cháu của ông chủ, hắn ta sẽ đổi tên thành Đình Kỷ Nam. Sau này hắn ta sẽ chăm sóc Tiểu Ô thật tốt, như cách anh chăm sóc em vậy!”
“Hơn nữa ông chủ đã có vợ rồi, phu nhân rất tốt tính, xinh đẹp lại tài giỏi nữa, em nhìn vào rất có thiện cảm đấy!”
“Ngày mai sức khỏe em ổn, anh sẽ đưa em đi dạo quanh hít thở không khí trong lành, em sẽ nhanh hồi phục.”
“À anh được ông chủ tặng căn hộ gần ngay Tâm Cung, mọi người rất dễ gặp mặt, hơn nữa ônh chủ còn tặng cặp nhẫn pha lê vừa ra mắt cuối năm nay nữa.”
“Tết này, em đi về nhà với anh nha?”
Lưu Phi luyên thuyên nói chuyện cùng với Tần Tiêu, hắn nhắc đến nhà, tức là nhà của cả hai người. Lưu Phi cũng giống như cậu, hắn không có ba mẹ từ nhỏ đã là tên đầu đường xó chợ không ai thích.
Hắn một lần đụng độ với xã hội đen, may mắn được Đình Quân Ký cứu sống nên chịu ơn làm việc cho ông ta, ngày Đình Quân Ký đưa hắn sang Canada làm việc cho Đình Thư Huân, hắn đã nhìn được sự dịu dàng từ thâm tâm của Tần Tiêu dành cho mình. Tần Tiêu cứ như đôi mắt của cậu vậy, là sao sáng, là nơi trong sạch rọi xuống đường đi của hắn vậy.
Tự bao giờ hắn đã yêu người này mất rồi, hắn dụ dỗ mãi mới chịu bên cạnh hắn.
Sau đó là tai nạn máy bay, chẳng ai biết hắn đã điên loạn tìm kiếm Tần Tiêu như thế nào đâu. Hắn dùng một tuần lễ để lặn lội xuống biển tìm hắn, cứ hết bình ô xi hắn lại thay, rồi lại lặn, rồi lại tìm kiếm nhưng kết quả chỉ là số không.
Cứ tưởng biển đã cuốn cậu đi mất, nhưng khi nghe cuộc điện thoại của Đào Lập Đông, hắn tìm chút tia hi vọng cuối cùng của mình, hắn chấp nhận làm tất cả chỉ mong sẽ cứu sống được Tần Tiêu, không thể ngờ được nó đã kéo dài tận bốn năm, thật là một quãng thời gian dài đối với hắn.
Bây giờ mọi chuyện đã dần qua rồi, Tần Tiêu đã nằm bên cạnh hắn rồi, hắn sẽ không bao giờ buông tay đâu, sẽ không!!!
Tần Tiêu im lặng trước câu hỏi của Lưu Phi, ánh mắt rụt rè né đi sự chờ đợi của Lưu Phi, nhưng Lưu Phi lại một lần nữa nói thêm:
“Anh sẽ không buông tay đâu…tin anh.”
Tần Tiêu cảm nhận được bản thân mình sẽ hạnh phúc cùng con người này, cậu gật đầu một cái chấp nhận.
Lưu Phi vui đến mức muốn nhảy cẩn lên ôm lấy cậu, nhưng lại kìm chế lại vì đây là bệnh viện, hắn hôn lên đôi môi mỏng kia một nụ hôn, nụ hôn đầy sự hạnh phúc dài lâu.
Ngày này, cả hai đã chờ đợi rất rất lâu rồi.