“Em.”
Khụ Khụ
Thục Yên vừa nghe rõ câu trả lời, không sặc chết vì nước miếng cũng chết vì cái câu này. Ai đời lại muốn ăn sáng bằng cách này cơ chứ! Rõ ràng muốn dụ dỗ con gái nhà lành như cô.
Cô sợ đến mức run cả tay lên, nhưng bản thân lại tự trấn an mình, chỉ vài món hầm mà lắp bắp:
“Anh…hay anh ăn cái này đi…tôi…tôi…”
“Em sao?”
Đình Thư Huân vẫn đưa ánh mắt tò mò quay lên nhìn cô. Thật ra trong lòng hắn đã muốn cười cô. Cái bộ mặt này lúng túng đến muốn rơi đồ gắp rồi còn cố giữ vững bình tĩnh như thế.
“Tôi…đau bụng quá. Anh tự ăn đi nha.”
Thục Yên làm rơi cả đồ cầm, vội vàng mà xách chân lên chạy. Thật quá mất mặt cô! Mà ở lại bị trêu ghẹo cô thà mình mất mặt như thế thì hơn.
Cái con người này cô không ngờ lại không biết liêm sỉ như thế. Đúng là không thể nhìn mặt đoán người, rõ là mặt rất nghiêm nghị thêm lạnh lùng. Nhưng nội tâm hắn cũng quá dỗi phong phú rồi.
Nhìn cô rời đi sau đấy, lão Đàm cũng bước đến, lần nữa đưa đến chiếc điện thoại đang nhận cuộc gọi tới.
Đôi mắt Đình Thư Huân khẽ liếc qua cái tên xuất hiện trong điện thoại, lòng lại lạnh thêm một chút. Tay hắn cầm lên, nhấn nghe.
[Đình gia gia, hiện tại người Mã gia đang khiếu nại lên Đình gia. Có nên quay về một chuyến không ạ?]
“Hai ngày nữa tôi sẽ trở về nước. Nghe đâu con gái Mã gia sắp đính hôn đúng không?”
[Vâng, là Đào Lực cháu ngoại của anh thứ ngài.]
“Ừ, thế nó gọi tôi một tiếng ông rồi. Tốt lắm! Tôi sẽ về sau cứ giữ chân bọn người Mã gia.”
Cúp máy, Đình Thư Huân nhịn không thể cười một tiếng thật lớn. Thảo nào nghe cái tên Đào Lực từ đầu lại nghe quen đến như thế. Thì ra là cháu ngoại của Đình Quân Ký anh trai hắn. Mẹ hắn cũng phải gọi hắn một tiếng chú nhỏ nữa cơ mà!
Kẻ này từ đầu không trân trọng lại để Thục Yên chịu thiệt. Sau này cứ phải cúi đầu mà chào vợ hắn một tiếng gọi “Bà nhỏ” thôi.
“Ông Đàm, sắp xếp một chiếc máy bay đến, tôi muốn ngày mốt trở về nước!”
“Vâng thưa ông chủ!”
Lão Đàm nhận lại chiếc điện thoại rồi nghe lời căn dặn, cũng gật đầu rồi xoay người rời đi.
Lòng ông thầm nghĩ rằng Mã gia cùng kẻ kia toi đời rồi. Ít khi ông chủ quay trở lại nước trừ mỗi năm ngày lễ của Đình gia. Lần này chỉ là lễ đính hôn của cháu mà lại tham gia. Có phải sắp có chuyện rồi không chứ!
Ở trên phòng, Thục Yên nằm lăn lăn trên giường. Suy nghĩ đến câu nói “ăn em” của Đình Thư Huân mà đỏ mặt lên, ngại chết đi được.
Cạch.
Cửa phòng cô mở, Thục Yên giật mình nhìn lại. Là Đình Thư Huân!
“Anh…anh…”
“Nhìn tôi sợ lắm sao mà em lắp bắp như vậy?”
Chiếc xe lăng chạy đến trước mặt cô, Thục Yên vội lắc lắc đầu. Ánh mắt vẫn nhìn vào đôi chân thon dài này.
Nếu mà hắn có thể đứng dậy được, chắc chắn tầm khoảng một mét tám mươi lăm chứ nhỉ? Tiếc là hắn…
“Em nhìn chân tôi sao? Thấy đáng thương không?”
Hai tay hắn chống lên đệm, muốn nằm xuống giường trong sự khó khăn chật vật này. Thục Yên liền nhanh nắm chặt eo hắn đỡ lên. Mùi hương nam tính nhàng nhạt thoang thoảng xung quanh chóp mũi của cô.
Thục Yên lấy gối kê lên để hắn có thể ngồi mà nói chuyện cùng cô. Nghe lời hỏi mà có chút buồn trong lòng, cô thở dài.
“Không. Tôi cảm thấy thắc mắc.”
“Về việc tôi cứu em sao?”
Đình Thư Huân cũng biết sẽ có ngày cô sẽ hỏi hắn câu hỏi nà. Chỉ cười nhẹ, đưa tay lên chạm vào gương mặt nõn nà do được chăm sóc vô cùng kĩ càng.
Thục Yên vẫn đang chờ câu trả lời từ hắn. Có lẽ đây là khúc mắc trong lòng cô. Cô chỉ là cháu gái Chu gia, một gia đình không mấy nổi bậc trong thành phố. Đã bản thân xuất thân tầm thường, nói đến việc làm cô lại chẳng thể bằng ai, tại sao con người đẹp đẽ này muốn lấy cô chứ?
Cô chưa bao giờ tin vào việc hoàng tử có thể đưa tay nắm lấy cô nàng lọ lem mà đi suốt cuộc đời.
“Hừm, ngày tôi mười lăm tuổi, vô tình đi lạc, lại không rành rõi tiếng khi mới về nước. Em nhớ em đã nắm lấy tay tôi, đưa cho tôi vô số bánh ngọt em có được không? Tôi nhớ em đã bị đánh bởi ba mình vì đưa cho một kẻ mà ông ta nói rằng là đầu đường xó chợ. Em vẫn đều đặng mỗi chiều tối len lén đưa cho tôi ăn. Sau ba ngày đó tôi đã được các vệ sĩ tìm được, tôi không thể chào em lần cuối. Bây giờ tôi muốn trả ơn cho em.”
Thục Yên lúc này mới ngớ người. Thì ra cậu bé ngoại quốc nói tiếng anh năm đó là Đình Thư Huân. Cô không ngờ mình lại gặp được hắn từ mười mấy năm trước. Suốt bao năm qua luôn nhớ về cô…
Cô cũng chợt khựng lại, không lẽ hắn muốn đáp trả lại ơn thôi sao? Hắn cũng có thể cứu sống cô một mạng đã là báo đáp, tại sao lại muốn lấy cô cơ chứ?
Như cũng biết được điều cô nghĩ, Đình Thư Huân lại nói tiếp:
“Em biết là tôi đã không yêu bất cứ cô gái nào mà chờ em lớn không? Từ việc hỗ trợ em ăn học đến lớn, đỡ em vào trường đại học top, mọi việc Đình Thư Huân này làm đều là vì em!”
“Anh…thật sự cảm ơn anh!”
Nắm chặt lấy bàn tay đang chạm vào mặt mình, cô mở lời cảm kích mà cô chỉ có thể cảm tạ cho hắn. Cô cứ nghĩ bản thân mình may mắn khi mọi chuyện đều rất thuận lợi với mình. Không ngờ ở sau còn có cả người đàn ông này.
“Ngày em tốt nghiệp, tôi muốn bay đến chúc mừng cho em…không ngờ máy bay lại xảy ra sự cố, đôi chân này cũng vì thế…”