“Con…con nói sao? Tại sao con lại liên quan đến vụ này? Tại sao…?”
Lời của con trai mình khiến ông chó chú kinh sợ. Nhìn lại đứa con trai mình một lần nữa, ông không nghĩ là nó sẽ có cái gan làm việc lớn như thế này. Hoàn toàn không thể!
“Nói nhiều quá, ông có đưa hay không?”
Thập Lưu lảng tránh đi ánh mắt dò xét của ba mình, hắn ta chăm chăm nhìn vào chiếc vòng đen nạm đá ngay tay trái của ông ta, có chút nghi hoặc.
Vụ này hắn ta được lệnh từ Ngài, không thể cho lão già ba mình biết được. Tuy ông ta có hơi độc ác, nhưng dù sao cũng đã nuôi hắn ta trưởng thành đến ngày hôm nay. Còn giúp đỡ cho ba mẹ Thập một công việc ổn định nữa. Hắn ta vẫn là có chút nể tình mà không muốn cho Đình Quân Ký biết rõ. Nếu Ngài biết được chắc sẽ tiễn ông ta xuống hoàng tuyền mất!
Chỉ là bây giờ, hắn ta cần tiền để bỏ trốn trước sự truy lùng Đình Thư Huân. Đợi sau khi Ngài nắm được mọi thứ, hắn ta sẽ quay trở về. Ít ra hắn ta sẽ an toàn được một chút.
Đình Quân Ký đoán mò một chút, lại nghĩ được có kẻ đã sai khiến Thập Lưu con ông làm. Chỉ là không biết vị đó có quyền chức như thế nào mà khiến con ông ngoan ngoãn không khai ra như vậy.
Nhưng đó là chuyện ông nghi ngờ thôi. Ông bước đến hộc tủ, lấy đi vài chiếc chiếc thẻ bạch kim cùng chiếc khóa xe. Đình Quân Ký đưa cho Thập Lưu căn dặn, nhắc nhở hắn ta:
“Cẩn thận. Khi hết hãy liên lạc với ba.”
Số tiền mười triệu nhân dân tệ đó đối với ông không quá lớn, vẫn có thể cho Thập Lưu được nên dành hẳn vài ba thẻ đưa trước cho hắn ta, còn thêm chìa khóa xe ông ta đã mua năm trước, vốn dĩ là muốn tặng cho Đào Lực, nhưng bây giờ con trai ông có lẽ cần hơn.
Thập Lưu gật đầu một cái, xem như đã biết. Hắn ta cầm lấy cất vào túi. Rồi rời đi ngay sau đó.
Đình Quân Ký lúc này mới thở phào một cái, ông ta đã đau nhức vai nhiều rồi, có lẽ nên nghỉ ngơi rồi. Ngày mai ông ta sẽ liên lạc với Lưu Phi để hiểu rõ một vài chuyện.
***
Ngay sau khi trèo tường nhảy xuống đất, hắn ta nhanh chạy ra bên cổng sau. Cũng may rằng phòng Đình Quân Ký ở ngay bên trái sảnh lớn, lại không quá cao, bên cạnh còn có bật thang thẳng đứng nên Thập Lưu dễ dàng lên xuống.
Lấy được tiền của, Thập Lưu thuận lợi trốn tránh đi những tên vệ sĩ loanh quanh khu đó, nhìn xe mình được đỗ bên đường, hắn ta vội chạy đến.
Bên trong một cô gái đang chờ sẵn, thấy Thập Lưu đã mở cửa xe bước vào. Cô ta nhanh nhấn ga chạy đi.
Chiếc xe băng băng trên quốc lộ, đã qua một con đường lớn thì chạy thẳng vào một con đồi. Lúc này xe mới chạy chầm chậm, cô gái nhìn Thập Lưu đang cầm cầm mấy tấm thẻ bạch kim, vô cùng thích thú mà cười:
“Lão già đó cưng anh nhiều thế à?”
“Hừ, cũng chỉ là sợ tuyệt tử tuyệt tôn thôi!”
Thập Lưu hừ nhẹ mà đáp lại, ánh mắt hắn chăm chăm nhìn vào cây cối xung quanh. Dường như đã sắp đến.
“Vô tình quá anh ơi!!”
“Đừng đùa nữa, mau lái xe nhanh đi Tiểu Ô.”
“Rồi rồi.”
Cô gái đó bật cười, hạ cần gạt, đạp ga chạy thẳng vào bên trong đồi sâu.
***
Sáng ngày hôm sau, tại Chu gia.
Thục Yên cùng Thiệu Khiêm đêm qua trở về đã mệt mỏi ngủ, sáng nay đã dậy từ sớm, còn sớm hơn cả anh trai của mình.
Thục Yên loay hoay làm vài món ăn đơn giản cho cả nhà. Từ sau đêm qua, cô dần trở nên trầm ổn hơn, không khóc không nháo, cũng không buồn nói đến chuyện mà Đình Thư Huân phủi nhận mối quan hệ với cô nữa.
Đến bây giờ cô mới nhận ra rằng, ngày cô qua Canada được hắn bảo lưu gần hơn một năm. Ngoại trừ được mọi người gọi là phu nhân của hắn, được hắn gọi là vợ này kia nhưng cả hai không có sự ràng buộc nào cả. Không thấy đăng kí kết hôn, không hôn thú. Bây giờ hắn muốn chối bỏ cô như vậy, cô cũng không còn cách nào khác, không thể ép được, hơn nữa…hắn rất lạ.
Thiệu Khiêm một bên đang vùi đầu vào máy tính. Vẫn đang mày mò tìm kiếm kí tự EK này. Sáng sớm đã làm việc nhức óc, thật khiến đầu cậu như muốn nổ tung vậy.
Mùi đồ ăn thoang thoảng trong không khí, thành công đánh thức chiếc bụng đói meo này của cậu. Dẹp máy tính sang một bên, cậu biết dì nhỏ đã nấu xong rồi nên dọn ra bàn giúp cho cô.
“Dì nhỏ, để cháu phụ.”
“Được.”
Thục Yên cười mỉm, bê lên dĩa thịt bò lúc lắc, cùng chung là cơm chiên, màu sắc vô cùng bắt mắt, mùi hương cũng thơm nức cả mũi rồi. Cô trao cho Thiệu Khiêm bê ra bàn giúp mình.
Lúc này Yến Quân mới ngắn ngủi ngáp dài bước xuống. Anh gãi đầu, mắt lim dim nhìn xung quanh. Rồi đập vào mắt mình chính là em gái cùng bạn thân, anh có chút ngơ ngác, tỉnh cả ngủ mà lao xuống đứng trước mặt hai người.
“Sao hai người ở đây?”
Thục Yên dừng tay đang cầm vá múc canh, cô nheo nheo đôi mắt nhìn anh mình. Rồi nhớ đêm qua cả hai về rất khuya, được người giúp việc mở cửa cho. Anh trai cô thì đã ngủ từ lúc nào chẳng hay, cô không muốn đánh thức anh mình dậy nên đã phòng ai nấy ngủ với Thiệu Khiêm. Lăn lộn cả đêm không ngủ nên đành bước xuống đây nấu thức ăn.
Nhưng đối với câu hỏi này của anh, cô cũng không biết phải nói làm sao. Nói là cô nhớ anh trai muốn về nhà, rồi kéo theo Thiệu Khiêm hay là nói đã tìm được Đình Thư Huân, còn bị hắn đuổi đi khuất mắt nữa.
Biết cô đang khó khăn trả lời, Thiệu Khiêm choàng vai Yến Quân mà cười cười, tay véo lấy má anh mà “cưng chiều”.
“Haha, cậu đừng nói nữa lát tôi kể!”
“Có gì…sao?”
Yến Quân khó hiểu, nhếch mày lên muốn hỏi Thiệu Khiêm, nhưnh cậu chỉ chau mày lắc đầu, nên anh cũng không hỏi thêm gì nữa. Chắc chắn đã có chuyện xảy ra rồi!
“Được rồi ăn thôi, bụng cháu đói meo rồi.”
Thiệu Khiêm nói lớn, cậu mặc kệ mấy lời mà Yến Quân gặng hỏi. Vừa lúc cô cũng bước ra, tay cầm tô canh cải cúc, đặt yên vị xuống bàn.
“Ăn thôi anh hai, Thiệu Khiêm.”
Thục Yên ngồi xuống bàn ăn, gương mặt đã mấy đi vẻ trầm tính vừa nãy, dường như cô đã kiềm nén cảm xúc quá lâu vậy.
“Ừ, ừ ăn.”
Yến Quân đành gật đầu, ngồi xuống ăn sáng cùng hai người.
Suốt buổi ăn, cả anh và cậu đã nói vài chuyện hài hước khiến cho cô vui vẻ hơn một chút. Nhưng ngoài việc cấm đầu ăn ra, cô cũng chẳng buồn để ý hai người họ.
Ăn xong, cô muốn yên tĩnh mà lên phòng nghỉ ngơi, để lại cả hai người đàn ông ở lại cùng với một bàn thức ăn. Bọn họ phải chịu mà dọn dẹp lại mọi thứ.
Yến Quân lúc này mới mở lời mà hỏi tiếp:
“Em gái tôi sao thế?”