“Vụ hôn ước chắc có lẽ phải bàn lại với cháu gái tôi nhỉ? Nó không có mắt nhìn con dâu cho lắm!”
Nghe Đình Thư Huân nói như thế, bà Mã liền cắn răng, bước đến trước mặt hắn mà quỳ xuống cầu xin.
“Đình gia gia rộng lượng bỏ qua, có gì cứ đổ lên đầu tôi vì không biết dạy bảo con cái. Nhưng hôn ước hai nhà đã lập từ lâu, xin ngài đừng hủy hôn.”
“Xin ông nhỏ lượng thứ bỏ qua cho cháu.”
Mã Cát Phi giờ đây mới biết rõ tầm quan trọng của hắn ở Đình gia, cũng nhanh lết sang mà cầu xin giúp. Cô ta không thể nào mất danh vị cháu của Đình gia được.
Trước đó cô ta đã huênh hoan khắp nơi rằng mình sẽ được nhập tên vào gia phả dòng họ Đình, sẽ là con dâu quý của họ, bây giờ vỡ lẽ ra sợ sẽ không ai rước cô ta mất. Một phần cô ta cũng rất yêu Đào Lực, cả tâm tư của cô ta đều dồn hết cả vào Đào Lực rồi, giờ đây nói hủy là hủy, mặt mũi cô ta cũng sẽ không biết phải đem giấu ở đâu nữa.
Đình Thư Huân nheo nheo ánh mắt lại, vẫn là nhàn nhã đáp lại, một chút cũng không thèm nhìn đến sự sợ hãi lo lắng của cả hai kẻ đang quỳ dưới đất.
“Biểu hiện ra sao, phải xem vợ tôi đồng ý tha lỗi không đã!”
Mã Lệ Lệ đưa mắt sang Thục Yên vẫn đứng bên cạnh hắn, tầm mắt bà ta liền nhanh đảo sang Mã Cát Phi, muốn cô ta tự mình đến đó cầu xin cô.
Mã Cát Phi giờ đây chỉ có thể cắn răng mà chấp nhận. Dời sang người cô mà cầu xin, cô ta nắm lấy tay cô, giọng vô cùng khẩn hoản cầu xin, còn phải gọi hai tiếng “bà nhỏ.”
“Bà nhỏ, xin bà tha lỗi, xin bà tha lỗi…”
“Con có mắt không nhìn rõ Thái Sơn, mạo phạm đến ông nhỏ, bà nhỏ…”
Thục Yên hít thở cố gắng để bản thân không phải đạp cô ta ra. Tay đưa lên véo lấy cái tai mà chuyện nào cũng đẩy sang cô một cái cho hả giận. Rồi mình cũng rút tay ra mà đáp:
“Các người nên cút khỏi mắt tôi xa xa một chút!”
“Dạ, sẽ không có lần sau đâu bà nhỏ…”
Mã Cát Phi nhịn cục tức trong lòng, nhưng thái độ vẫn rất dè chừng cô, ngoan ngoãn đáp lại.
“Các người nhanh rời khỏi Chu gia đi.”
Nghe cô nói như vậy xem như đã tha thứ, Mã Cát Phi cùng cô ta không ngừng ríu rít cảm ơn cả hai. Liền nhanh chóng kéo cả nhà rời đi. Mã Vận Huy chỉ đành thở dài mà nối bước. Ông ta bây giờ có muốn cũng không thể nào mà nhận lại được con. Chỉ trách lúc trước ông ta ngu ngốc mà ham giàu sang, giờ thì chẳng còn gì cả.
Ông Đàm lúc này mới xuất hiện từ cửa chạy đến,vội vã nói điều gì cho hắn biết, sắc mặt của ông cũng không mấy được tốt. Cơ mặt của Đình Thư Huân sau khi nghe xong cũng chợt cau lại, mặt cũng không mấy tốt đẹp gì.
“Huân, có chuyện gì sao?”
Thục Yên cũng thấy điểm bất thường từ hắn, cô nhỏ giọng hỏi nhưng hắn vẫn cố nở nụ cười mà vỗ nhẹ vào tay cô, ý muốn cô cứ yên tâm, mọi chuyện đã được hắn lo sẽ không sao đâu.
“Tôi sẽ quay lại ngay.”
Hắn vừa đi khỏi thì cùng lúc đó công ty của Chu gia bất ngờ gặp trục trặc, quản lý gọi điện đến cho Yến Quân. Yến Quân chỉ đành rời khỏi căn phòng mà nghe điện thoại.
Giờ đây trong phòng, chỉ còn Đào Lực và Thục Yên. Cô cố giữ lại cho mình ổn định tin thần, đi đến bên chiếc ghế gần đó mà ngồi xuống.
Đào Lực từ nãy đến giờ vẫn nhìn cô không rời mắt, nhìn cô như muốn né đi mình mà lòng anh vẫn day dứt.
“Yên…”
“Gọi tôi là bà nhỏ!”