“Diễn hay lắm!”
“Rất có tố chất làm diễn viên đúng không, anh vợ?”
Hai con người phía sau dần dần tiến lên. Chính là Thục Yên cùng Đình Thư Huân. Cả hai vừa mới xuống xe lại nghe náo nhiệt từ bên trong đã nhanh chóng tiến vào xem kịch hay.
Lòng hắn không khỏi dâng lên cảm giác xem thường, quả là người tầm trung, cũng chỉ có biết đến đây thôi.
Mọi người bị tiếng nói đầy uy quyền này làm chú ý mà quay lại. Cả đám không khỏi sững sốt, đều thì thầm to nhỏ gọi tên hắn.
“Là Đình gia gia.”
“Thật sự là Đình gia gia đấy!”
Bị tiếng nói kia chê trong khen, cả ông bà Mã đều ngừng lại hành động của mình, đưa mắt nhìn người đang nói. Nhìn thấy người tiến đến bản thân bà Mã cũng đủ biết là ai.
“Yên Yên!”
Yến Quân vừa nhìn đã nhận ra ngay, anh không giấu nổi xúc động mà chạy đến ôm Thục Yên vào lòng. Không ngừng gọi tên của cô.
Thục Yên cũng rất nhớ anh mình, cả hai ôm lấy nhau vô cùng thắm thiết. Đã lâu rồi cô không gặp anh, giờ gặp lại rất nhiều chuyện để nói, cùng nhau nói chuyện.
“Anh trai, em về rồi.”
“Anh nhớ em chết mất!”
Yến Quân mỉm cười dịu dàng, buông em ra mà xoay xoay vài vòng xem em gái anh đã dần dần hồi phục chưa, xem có để lại di chứng nào không.
“Em ổn mà, còn rất tốt nữa! À mà anh, đây là Đình Thư Huân.”
Thục Yên cũng rất vui vẻ, còn đưa tay về con người đang cao ngạo có chút tối mặt với cái màn ôm ấp vừa rồi, đang yên vị ngồi trên xe lăn.
Mọi người cũng bị tiếng lời cô nói làm cho hoang mang. Có lẽ đây là lần đầu tiên nghe được có một người phụ nữ gọi thẳng tên họ của Đình Thư Huân ra mà không sợ bị chê trách hay là mắng mỏ. Chắc chắc nhân vật này cũng quan trọng không kém đối với Đình Thư Huân.
Vừa nghe đến cái tên này, Yến Quân có chút ngỡ ngàng, vì không ngờ Đình gia gia trong lời đồn lại trẻ như vậy. Thế mà đã điều hành được một Đình gia lớn mạnh như bây giờ.
Anh có chút kính nể, vội đưa tay ra muốn chào hỏi một chút.
“À xin chào Đình gia gia, tôi là Chu Yến Quân anh trai Thục Yên. Rất cảm ơn vì những gì Đình gia gia làm cho anh em tôi.”
“Anh vợ đừng gọi xa cách như vậy. Cứ gọi là em Đình, tôi dù sao cũng chịu vai vế thấp hơn anh. Còn mọi việc tôi làm đều vì vợ tôi - Chu Thục Yên đây!”
Đình Thư Huân cũng đưa tay ra bắt cùng anh. Ánh mắt nhìn về cô vô cùng thâm tình cưng nựng.
“Không dám, không dám!”
Yến Quân cười cho qua, dù sao vẫn có chút kiêng dè. Vì Đình gia gia có tiếng tăm ở thương trường như thế, ai cũng nể chừng. Anh lại được đặt cách gọi anh Đình có chút khó dám thật.
“Anh, nhà có ai làm phiền sao?”
Thục Yên mở giọng lên tiếng hỏi, ánh mắt vẫn nhìn về ông ta với sự căm ghét không thôi. Lòng cô lại xúc động một hồi.
Chính là ông ta, người đã làm mẹ cô sốc, tức giận đến mức không qua khỏi. Ngày còn ở Chu gia ông ta vô số lần kiếm chuyện đánh đập bà, cả hai anh em cô cũng không tránh khỏi, giờ đây lại dám xuất hiện ở Chu gia, bọn người vô sỉ này còn làm ý định gì khác nữa sao chứ?
“Ồ, là người Mã gia sao?”
Đình Thư Huân cười lơ đễnh mà hỏi như không hỏi. Rõ là hắn biết đây là người Mã gia kia, nhưng vẫn muốn hỏi vờ như không biết. Ánh mắt anh vẫn chăm chú nhìn về phía ông Mã, chính là kẻ đã đánh cô trước mặt hắn vào mười sáu năm trước. Là kẻ đã mắng chửi hắn đầu tắt mặt tối đây.
“Ôi Đình gia gia đây sao? Tôi quả có phước khi nhìn thấy ngài!”
Mã Lệ Lệ đã đứng dậy từ trước nhìn ánh hào quang trước mắt thật sự muốn bổ nhào đến làm quen.
Đây là người vừa có tiếng lại vừa có gia thế vô cùng, nếu mà nhận vơ làm quen cũng được hưởng tiếng lây!
“Ông bà còn đến đây làm gì? Chu gia không có chỗ cho các người!”
Thục Yên trừng mắt nhìn cả hai, bản thân đã muốn tiến đến đánh cho bọn họ một trận. Lúc thì xua đuổi cầu không đến, lúc thì bám víu đuổi không đi.
“Con gái.”
Ông Mã biết bà Mã không hiểu rõ về bọn nhỏ, vẫn là ông lên tiến bước đến. Còn nở lấy nụ cười vô cùng vui vẻ khi nhìn con gái mình.
“Tôi không có cha.”
Lời cô lặp tức như một gáo nước lạnh mà dội thẳng vào người ông ta. Miệng ông ta cứ đờ mà nhìn cô không nói thành lời.
“Tôi chỉ có một người mẹ duy nhất tên Chu Hạ, là con gái của ông cụ Chu. Chúng tôi không có người ba nào cả thưa ông Mã!”