“Không cần say mê em như thế, đi thôi ông xã!”
Bị Thục Yên đánh vài cái cũng khiến hắn bừng tỉnh, vội quay bộ mặt đỏ phừng của mình qua một bên né tránh đi sự ngại ngùng này. Không phải vì thẹn, mà là hai từ “ông xã” khiến hắn có chút dao động trong lòng.
Nghe được tiếng gọi này lòng ai mà không rung rinh chứ?
Cô nhìn hắn như thế có chút buồn cười. Hóa ra hắn cũng đáng yêu như vậy. Thế mà suốt ngày cứ đem bộ mặt hầm hầm như băng lạnh ai mà chẳng né chứ.
“Anh sao vậy? Bị vẻ đẹp của em hớp hồn rồi sao?”
Nhìn hắn vẫn đứng yên, cô liền bước xuống vài bậc thang, ngắm xem hắn sao lại im lặng như thế. Thư Huân cũng lắc đầu, hai tay áp vào hai bên má cô cưng nựng.
“Bị em bắt hồn rồi đó. Nào, gọi là ông xã!”
“Ông xã.”
“Ông xã.”
“Ông xã.”
Thục Yên nâng nhẹ khóe môi, ôm chầm lấy hắn mà gọi liên tục “ông xã”. Cả Đình Thư Huân cũng cười nhẹ, hôn lên trán cô yêu chiều.
Bị một màn tình cảm trước mặt làm cho lão Đàm có chút ngại, vội e hèm một tiếng rồi lúi húi cầm lấy đồ đem ra xe.
Ônh tuy đã ngoài năm mươi nhưng thật sự vẫn rất tị nạnh khi thấy hạnh phúc trước mắt mà không phải của mình mà. Dù trước kia ông có hạnh phúc, nhưng sớm đã lụi tàn không còn nhìn thấy được nữa. Cả đời này ông nợ một người, cả đời này ông cũng chỉ yêu một người phụ nữ.
Thư Huân đưa mắt sang nhìn ông ái ngại như thế thì bật cười thành tiếng, nhanh chóng kéo tay cô cùng đi lên xe.
Cả đoàn xe lăn bánh rời khỏi Tâm Cung. Bên trong xe vẫn rất yên ổn, Đình Thư Huân còn đặt biệt căn dặn cô vài thứ quan trọng. Tầm mắt của hắn luôn đảo về những chiếc xe chạy bên đường có chút phòng bị.
***
Ở Chu gia hôm nay cũng là tròn một năm ngày mất của cụ Chu. Chu Yến Quân phải thức dậy bày bố mọi thứ thật tốt từ sớm để đón tiếp những huynh đệ của ông mình, còn phải ra dáng một người đứng đầu Chu thị, tiếp chuyện với bọn người lăm le vào Chu thị thật sự cẩn trọng.
Chu Yến Quân sớm đã mệt lử người đi rồi. Chỉ chờ đợi em gái mình trở về thôi.
Tiếng đỗ xe ở ngoài sảnh lớn, Chu Yến Quân liền ngang nhiên bước ra, môi nở một nụ cười định chào đón em mình. Nhìn người từ xe bước ra, nụ cười của anh cũng dập tắt.
Mắt anh liếc mắt, vẻ mặt không mấy hoan nghênh người đang cầm đồ vẻ mặt tươi cười bước vào.
Là Mã Vận Huy!
Kẻ này chính là đứa con ruột của ông cụ Chu, vốn là mang họ Chu. Nhưng năm Thục Yên lên bảy tuổi, lúc đó Yến Quân đã lên mười hai thì ông ta sống chết cãi nhau với cha mình, dứt khoát bỏ đi họ Chu mà kết hôn cùng phú bà họ Mã, từ đó mang họ Mã mà không thèm nhìn mặt lấy ông Chu một lần.
Kể từ sau khi Mã Vận Huy rời đi, Chu thị ngày một suy sụp đứng ở bờ vực phá sản. Mẹ cô cũng vì sốc cộng thêm bạo bệnh mà qua đời. Chu Thị được duy trì đến gần một năm trước, ông Chu vì tuổi già cũng ngã bệnh mà mất. Mọi việc đều thuộc vào tay Chu Yến Quân vực dậy. Mãi đến khi cô gặp tai nạn được Đình Thư Huân cứu sống, lại giúp Chu Thị ngày một lớn mạnh trở thành chi nhánh lớn mạnh của Đình Thư Huân ở trong nước nên mọi chuyện mới ổn định được như bây giờ.
Cũng vì thế mà Mã Vận Huy thường xuyên đến đốt nhang cúng bái cụ Chu, mong bản thân nhận lại được gốc rễ của ông ta, nhưng ý nghĩ đó sớm đã bị Chu Yến Quân gạt bỏ đi.
Anh vẫn còn nhớ đinh ninh cái ngày ông ta rời đi, bỏ lại mẹ anh cầu xin ông ta, ông ta còn đá vào người bà mà nói không bao giờ trở về đây. Giờ thì còn vác mặt về, chẳng phải là bị người đàn bà kia khinh rẻ bản thân ông ta vô dụng sao?
Mã Vận Huy cầm túi đồ sang trọng bước vào, đi đến trước mặt anh mà vui vẻ đưa cho anh.
“Con trai đem bánh lên cúng cho ông nha, cha thắp cho ông nén nhang.”
Yến Quân sớm đã gạt phăng đi những thứ đồ này, ánh mắt anh sắc lạnh nhìn từng hộp bánh này mà khinh thường trong lòng. Giọng cũng rất cao hứng mà thốt lên:
“Khỏi. Ông tôi không cần ông đem những thứ rẻ mạt này đến. Cũng đừng gọi con trai, ông nên nhớ ông chỉ có duy nhất một đứa con gái tên Mã Cát Phi!”