Los Angeles.
7:00 Pm.
Tần Tiểu Ô như thường lệ thức dậy, cô nhìn giờ đồng hồ trên chiếc điện thoại, là thứ sáu, hôm nay là ngày trống duy nhất của cô trong tuần.
Lẽ ra ngày này cô sẽ tận hưởng nghỉ ngơi ở nhà, chuẩn bị cho công việc ngày mai bắt đầu. Nhưng rồi cô lại chợt nhớ, mình đã nghỉ việc từ hai hôm trước rồi. Có lẽ là do thói quen thôi…
Buồn thật.
Đây đã là năm thứ hai sau khi Tiểu Ô cùng người đàn ông đấy chia tay. Cô chưa bao giờ nghĩ rằng bản thân mình sẽ không bao giờ gặp lại người đàn ông mình gặp và yêu năm mười tám tuổi. Mọi chuyện tưởng chừng như đã rất tốt đẹp, không ngờ ông trời không chiều lòng người, ông ấy nhất quyết muốn chia rẻ hai người họ.
Cũng không thể trách ông trời, trách lòng của đối phương không có hình bóng của nhau, trách lòng ai đó đã chưa thể xem cô là tất cả.
Thì ra mọi chuyện lại suy nghĩ đơn giản như vậy chỉ cần chia tay, không gặp mặt, không liên lạc, không nói chuyện, thì sẽ nhanh chóng quên đi họ, nhưng Tần Tiểu Ô càng muốn quên, cô lại càng nhớ đến người đàn ông ấy…thật sự rất nhớ.
Đêm đầu tiên sau khi cãi nhau về việc tiến đến hôn nhân, hắn muốn kết hôn sớm, cô thì lại muốn thêm thời gian để tìm hiểu nhau, và công việc hiện tại của cô không cho phép cô có bất cứ mối quan hệ ràng buộc nào. Cô là điệp viên bí mật, chỉ những người đã từng được cô làm việc qua mới biết đến. Sự rủi ro từ công việc này cũng rất cao, có thể chết hay truy lùng bất cứ lúc nào.
Cô không muốn nắm tay cùng hắn trên con đường tối mờ, cô muốn giấu, đợi đến khi có thể cô mới đưa ra ánh sáng. Cô là đang lo cho an nguy của hắn mà hắn lại không biết.
Cô lớn tiếng trách hắn không chịu suy nghĩ cảm thông cho cô, nói hắn ích kỉ chỉ nghĩ cho bản thân của mình.
Hắn mắng cô là người đặt công việc lên hàng đầu, cả tuần chỉ dành một ngày nghỉ cho hắn, là người không thèm coi trọng tình yêu này.
Cả hai đã đối đáp qua lại với nhau rất là lâu. Đến khi sự chịu đựng bùng nổ, hắn đã nói một câu rằng:“Chúng ta chia tay đi Tần Tiểu Ô.”
Phải, thế là hai người họ chia tay ngay trong đêm. Tần Tiểu Ô gửi lời tạm biệt mọi người mà quay trở lại Los Angeles, hắn thì quay lại vị trí cao quý của bản thân, cắm đầu cắm cổ vào công ty.
Đêm thứ hai, hắn đã gọi đến xin lỗi Tiểu Ô, trùng hợp rằng đêm đó cô đang giả làm người tiếp rượu, thế là hắn liền nghĩ cô có người đàn ông khác, hắn đã buông lời rất thậm tệ với cô.
Tiểu Ô có muốn giải thích cũng không được, hắn sớm đã chặn cuộc gọi từ cô rồi.
Đêm thứ ba, cô gọi đến cho Tần Tiêu, muốn anh trai giúp mình chuyển máy đến Đình Kỷ Nam, cô muốn nói về việc đêm ngày trước, thật sự đêm đó cô đã không thể ngủ được vì lo sợ nên mười hai giờ khuya đã gọi hỏi thăm.
Đình Kỷ Nam ngày làm việc để quên đi mọi thứ, đêm tìm đến rượu để nhớ về cô. Hắn nghe được Tần Tiêu đã gọi mình, hắn không muốn bị làm phiền nên đã bảo anh trai cô:“Cút đi, làm phiền đến tôi rồi.”. Không ngờ lời đó được lọt vào tai của Tần Tiểu Ô, cô đã tắt máy, chặn tất cả phương diện liên lạc.
Cô bật khóc nức nở ngay sau đó, Tần Tiểu Ô hoạt bát vui vẻ thường ngày nay lại khóc rất lớn, khóc vì đau, khóc vì tình yêu này.
Sau đó, dù có nhận bao nhiêu cuộc gọi, nhận bao nhiêu tin nhắn cô cũng không buồn coi nữa, vì cô đang tập trung làm việc. Sếp cô đã nói nếu cô hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ trong hai năm sẽ trả lại tự do, tiêu hủy toàn bộ hồ sơ của cô ở tổ chức. Chính vì lời lẽ đó đã tạo nên động lực giúp cho bản thân mình phải cố gắng hoàn thành sớm nhất. Tần Tiểu Ô đã quá ham muốn cuộc sống của một người bình thường, khát vọng sống một cuộc sống tầm thường rồi.
Ring…ring…
Tiếng chuông điện thoại reo in ỏi ngay sau khi cô gục mặt xuống gối, tay Tiểu Ô mò quanh bàn, bắt được chiến điện thoại nhấn nút nghe, giọng điệu vô cùng ngái ngủ:
“Tôi nghe…”
“Ô Ciara, lát chín giờ tối tập hợp để chúc mừng cô nhé?”
“Rita, để khi khác, tôi muốn ngủ.”
“Đừng từ chối, mọi người chờ cô.”
“Này…”
Chưa kịp để cô nói hết thì cậu đồng nghiệp người Mỹ đó đã cúp máy. Anh ta đang muốn rũ rê phá hoại ngày nghỉ của cô sao?
Ciara là biệt danh từ khi cô bước vào gia nhập tổ chứ, có lẽ sau hôm nay cô sẽ bỏ cái tên đó đi thay bằng cái tên khác rồi. Đã quá nhiều người biết đến Ciara.
Tiểu Ô mệt mỏi ngồi dậy, cô vươn vai uể oải. Lời của Rita cô có thể không đi nhưng mọi người rất muốn tiễn cô đi, dù sao cũng đã gắn bó với mọi người lâu như vậy, cô vẫn nên đến chung vui thì hơn.
Sửa soạn lại, thay một bộ váy ngắn vô cùng quyến rũ, chân mang giày cao gót sang trọng, tóc được cô xoã dài ra. Gương mặt dù trang điểm nhạt nhưng nó cũng tôn lên góc cạnh sắc sảo.
Đây có lẽ là lần đầu tiên cô diện váy, vì thường ngày vì tính chất công việc nên cô phải mặc quần bó áo bó. Và có lẽ cô muốn làm người con gái dịu dàng một hôm xuất hiện trước mặt mọi người.
Bắt xe đến Bar Bought, đúng chín giờ tối., phòng vip số 6.
Tiểu Ô vừa mở cửa bước vào đã gặp được đông đảo đồng nghiệp. Bọn họ vừa nhìn thấy chỉ “ồ” một tiếng bất ngờ. Nhiều người vây quanh cô hỏi về công việc sau này, hỏi cô có ý định về nước hay là ở đây. Tiểu Ô đã trả lời rất lâu mới tha cho cô ngồi yên lại, mọi người đã tản ra, nhanh hòa vào cuộc vui ở Bar.
Tiểu Ô ngồi yên ở một bên, cô nhấm nháp ly rượu Scotch Whisky, lặng lẽ hưởng thụ chốn phồn hoa về đêm.
Rita từ đâu ngồi xuống cạnh cô, anh ta nở một nụ cười mê hoặc, quả thật anh ta rất điển trai, ánh mắt màu xanh thẳm như đại dương, và cả sống mũi thẳng tắp kia đã khiến nhiều chị em mê mệt.
Rita cầm lên ly rượu, cạn ly cùng cô, lại bâng quơ nói câu:
“Này Ciara, bao giờ tôi mới được em chấp nhận?”
Ciara hơi ngẩn người, tay cô đang lay lay ly rượu cũng dừng lại trước câu hỏi của Rita, cô cố nở nụ cười gượng nhìn anh ta vẫn thâm tình với đôi mắt như vậy.
“Đừng đùa nữa Rita.”
“Tôi không đùa, tình cảm của tôi em không nhận ra sao? Tôi đã yêu em ngay khi em vừa bước vào tổ chức. Em có thể tiếp nhận tôi không?”
Rita càng nói, ánh mắt anh ta càng lay động dữ dội, tay không tự chủ được mà nắm lấy tay cô, Tiểu Ô có muốn né cũng không được.
Lòng cô thật sự bối rối, cô không biết phải nói như thế nào để Rita hiểu được giờ đây cô không muốn yêu ai nữa.
Tiểu Ô cố giữ khoảng cách, gạt đi tay của Rita:
“Rita…buông tay ra, mọi người đang nhìn kìa.”
“Ciara, em còn yêu hắn ta sao? Hắn ta đã bỏ em rồi?”
“Đừng nói nữa Rita.”
“Ciara, tôi hiện tại chưa có gì nhưng tương lai chắc chắn có. Em có thể để tôi làm bờ vai vững chắc cho em được không?”
Rita nhích lại gần cô, cả hai chỉ còn cách nhau hai mươi centimeters, nhưng nó cũng không là vấn đề nếu Rita thật sự muốn tiến đến gần cô thêm.
Tiểu Ô khó chịu nhíu mày không muốn nói gì về chuyện của cô cùng Đình Kỷ Nam, nhất là trong tình cảnh hiện tại. Nhưng Rita lại được nước lấn tới, thâs cô không nói nữa thì tiếp lời:
“Em chấp nhận tôi đi…được không?”
“Tất nhiên là không! Mẹ kiếp, tránh xa khỏi Tiểu Ô.”