“Anh… Anh là ai?”, Cao Tinh đờ người ra nhưng giọng điệu có chút lo lắng. Bởi vì đến cùng với đám người Diệp Mộ Cẩn thì chắc chắn không phải là người tầm thường.
Nhưng lúc này Tô Minh không thèm để ý đến cô ta, anh liếc nhìn Tống Cẩm Phồn nói: “Ngẩng đầu lên tôi xem!”
“Á?”, Tống Cẩm Phồn nghe thấy giọng nói quen thuộc thì lập tức ngẩng đầu lên.
Advertisement
Lúc ngước lên nhìn là Tô Minh thì không biết tại sao, mọi uất ức và tủi thân đều như bùng phát. Những giọt nước mắt dồn nén trong lòng cứ vậy trào ra.
“Mặt sưng thế này rồi? Sao đến Đế Thành mà không nói với tôi một tiếng?”, Tô Minh nói với giọng trách mắng.
Tống Cẩm Phồn không những là chị em tốt của Trần Chỉ Tình mà không chừng còn là em gái của Tống Càn, bị người ta tát sưng vù mặt lên thế này, đúng là không thể chịu nổi.
“Tôi cũng không biết là anh ở Đế Thành”, Tống Cẩm Phồn cắn môi, giọng điệu càng tủi thân hơn.
“Có đau không?”, Tô Minh chạm nhẹ lên khuôn sưng đỏ của Tống Cẩm Phồn.
“Có!”, Tống Cẩm Phồn không còn giữ được vẻ kiên cường trước đó. Cô ta chỉ nói một từ ‘có’ rồi òa khóc.
Một giây sau Tô Minh đột nhiên nắm chặt cánh tay nhỏ nhắn của cô ta rồi kéo cô ta từng bước đi về phía Tiết Tử Mẫn.
Vừa đi về đó, anh vừa giơ tay chỉ về phía Tiết Tử Mẫn, hỏi: “Cẩm Phồn! Chính cô ta tát cô đúng không?”
Tô Minh rất nhẹ nhàng, rất bình tĩnh, thậm chí có vẻ sảng khoái.
Còn Tống Cẩm Phồn theo bản năng gật đầu.
“Anh định làm gì?”, Tiết Tử Mẫn bỗng thấy có chút sợ hãi, có cảm giác kinh hãi nên lập tức quát rống lên. Còn Tô Minh đã kéo Tống Cẩm Phồn đi đến trước mặt Tiết Tử Mẫn.
Đột nhiên…
Bốp!
Bốp!
Bốp!
…
Tô Minh trực tiếp ra tay, ba cái tát liên tiếp, cái sau mạnh gấp nhiều lần cái trước.
Âm thanh vang giòn làm chấn động cả khán phòng, ngay cả đèn treo cỡ lớn cũng không ngừng rung lắc.
Ba cái tát chuẩn xác và dồn dập khiến Tiết Tử Mẫn không thể tránh kịp.
Ba cái tát khiến cô ta ngã sấp mặt xuống đất, nửa bên mặt tím xanh lại, răng cũng bị rụng mất mấy cái, máu tươi khắp miệng, trông thấy mà sợ.
“A…”, Tiết Tử Mẫn đau đến nỗi ôm đầu, lăn lộn trên đất không ngừng gào thét, giọng nói đầy vẻ thê lương, chói tai mà như mất kiểm soát. Trên mặt đất lập tức xuất hiện vũng máu tươi, nhìn thấy mà rợn tóc gáy.
Còn trong phòng lớn, những người khác đều yên tĩnh lạ thường, có người thì đứng đờ đẫn. Họ bị hù dọa khi nhìn thấy Tô Minh đột nhiên ra tay mà còn ra tay tàn nhẫn như thế.
“Cẩm Phồn! Tôi trịnh trọng nói cho cô biết! Lần sau còn bị bắt nạt thì cứ đánh trả. Nếu không được thì gọi điện thoại cho tôi, sợ cái gì? Có Tô Minh tôi ở đây thì không ai ở Hoa Hạ dám bắt nạt cô cả, cô nhớ chưa?”, sau khi tát cho Tiết Tử Mẫn ba cái liên tiếp thì Tô Minh quay đầu lại, nghiêm túc nói với Tống Cẩm Phồn.
“Tô Minh…”, trong lòng Tống Cẩm Phồn thật sự thấy cảm động.
Những lời nói vừa bá đạo nhưng cũng không thiếu sự ấm áp, dường như sét đánh trúng nội tâm của cô gái trẻ như cô ta.