“Đối với người khác thì đã muộn, nhưng đối với Tô Minh mà nói, quá đủ”, Diệp Mộ Cẩn nói một cách chắc chắn.
“Tô Minh? Cái tên này, hình như… hình như hơi quen tai”.
“Đương nhiên quen tai rồi, năm đó lúc ông nội hấp hối, có một người thanh niên đến từ Huyền Linh Sơn chữa bệnh cho ông nội…”.
“Là cậu ấy à?”, mặt Diệp Thông Bình biến sắc.
Advertisement
“Không sai”.
“Cậu ấy còn là một tu giả võ đạo à?”, Diệp Thông Bình nghĩ vị cậu Tô Minh kia chỉ là một thần y.
“Há chỉ là một tu giả võ đạo, đánh với anh ấy, con gái còn chẳng đỡ nổi được một chiêu, hơn nữa đây còn là kết quả khi mà anh ấy chưa dùng hết sức”.
“Hả?”, Diệp Thông Bình hơi ngây ra, thật hay đùa vậy? Nếu như ông ta nhớ không nhầm thì người thanh niên đó còn nhỏ hơn cả con gái của mình đúng không? Mà con gái còn là cảnh giới Tông sư đấy!!!
“Được rồi, bố à, bố cứ yên tâm đặt tim về đúng vị trí đi! Bây giờ thứ bố cần lo là sau cuộc thi giao lưu võ đạo chúng ta nên làm thế nào để thâu tóm được nhà họ Nguỵ? Một khi nhà họ Nguỵ sụp đổ, những gia tộc như nhà họ Công Tôn cũng sẽ không để yên mà nhìn chúng ta hưởng hết lợi lộc, chắc chắn sẽ có ý đồ với chúng ta!”
“Cũng phải”, Diệp Thông Bình gật đầu: “Mộ Cẩn, cần bố và ông cụ sắp xếp một chút mời cậu Tô Minh ăn bữa cơm không? Năm đó, cậu ấy đã cứu mạng của ông cụ, nếu như không có cậu ấy, ông cụ đã chẳng thể sống được đến ngày hôm nay, khi đó cậu ấy đến và đi đều vội vàng, còn chưa kịp cảm tạ cậu ấy tử tế nữa!”
“Tạm thời chưa cần, mọi việc cứ để con sắp xếp đi. Bố, nếu như bố thực sự muốn giúp đỡ Tô Minh, vậy thì trong thời gian này, nếu rảnh thì điều tra thật kỹ và tập hợp hết tư liệu về nhà họ Lam lại”.
“Được”, Diệp Thông Bình gật đầu.
Sau đó, hai bố con liền tạm biệt nhau.
Diệp Mộ Cẩn đi thẳng đến viện võ đạo của nhà họ Diệp.
Lúc đến nơi thì trời đã xế chiều.
Cuối thu, thời gian ban ngày rất ngắn.
Mà trong viện võ đạo của nhà họ Diệp lúc này.
Bên trong Giáo Tôn Các.
Chu Khánh Di đang đỏ ửng cả mặt, thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn trộm Tô Minh đang bôi thuốc trị thương cho mình.
Dược liệu, cỏ thuốc đều đã được chuyển đến viện võ đạo, Tô Minh đã điều chế trước một ít.
Chu Khánh Di đã cởi bỏ áo của mình chỉ còn lại chiếc áo hai dây mặc trên người, làn da trắng nõn nơi cánh tay lộ hết cả ra bên ngoài.
Đôi chân thon dài khép lại một cách căng thẳng, gương mặt tròn tròn xinh đẹp đỏ lựng cả lên.
Cánh tay bị thương của cô ta lúc này đang được Tô Minh đỡ lấy, cô ta có thể cảm nhận được hơi ấm từ trên bàn tay Tô Minh truyền đến.
Tô Minh hơi cúi đầu, một bàn tay truyền chân khí, bàn tay khác thì nhanh chóng bôi thuốc cao lên chỗ vết thương ngoài da, dáng vẻ vô cùng tập trung, không hề chú ý đến việc Chu Khánh Di cứ thỉnh thoảng lại liếc trộm mình.
“Đêm nay đừng cử động cánh tay này nữa, sau đó ngày mai cũng đừng để dính nước, nghỉ ngơi một ngày, ngày kia là sẽ khỏi hẳn thôi. Còn nữa, thuốc cao này, tối nay tôi sẽ tranh thủ nấu cả đêm nay, ngày mai chia cho học viên trong viện võ đạo mỗi người một lọ. Thuốc cao này là do tôi tự điều chế, hiệu quả không tệ, nhất là đối với những cô gái thích làm đẹp, nó có tác dụng rất tốt trong việc trị lành vết thương và không để lại sẹo”, Tô Minh vừa bôi thuốc vừa cất lời.
Trên thực tế, Tô Minh có thể tìm được phương thuốc có tác dụng tốt hơn rất nhiều.
Nhưng không cần thiết, phương thuốc đó quá quý giá, nếu như bị lộ ra ngoài thì tổn thất quá lớn.
Hơn nữa, phương thuốc quý đó có yêu cầu rất cao về dược liệu cũng như chất lượng, không thích hợp để dùng cho cả một võ đạo với bao nhiêu người sử dụng.
Giai đoạn này sử dụng phương thuốc này đã quá đủ rồi.
“Ừm”, Chu Khánh Di ừ một tiếng.
Mãi một lúc sau mới xong.
“Mặc áo vào đi”, Tô Minh nói.
“Giáo tôn, cảm ơn”, Chu Khánh Di khẽ nói.