Những dã thú khủng khiếp, thậm chí là những dã thú loại cực lớn sắp tiến hóa thành yêu ở Huyền Linh Sơn đã bị mình giết rất nhiều, và trong những lần đó mình cũng phải đối mặt với không biết bao nhiêu lần nguy hiểm.
Trong lúc nguy hiểm đến tính mạng là lúc dễ phát huy tài năng tiềm ẩn nhất, dễ phá bỏ giới hạn và dễ đột phá nhất.
“Huyệt vị của tôi đều được nới lỏng rồi, tôi đột phá rồi! Tôi thật sự đột phá rồi”, Chu Khánh Di vừa khóc vừa cười, cảm xúc thay đổi đột ngột, thậm chí quên cả đau.
Advertisement
“Đừng kích động! Đưa tay cho tôi!”, Tô Minh nhìn cánh tay Chu Khánh Di chảy đầy máu, bị kiếm đâm nhìn mà xót.
Tô Minh nắm chặt cánh tay đó của Chu Khánh Di, sau đó vận chuyển chân khí rồi truyền vào cơ thể cô ta.
Rất nhanh….
“Tôi cầm máu cho cô rồi, cũng may là không bị thương vào xương. Buổi tối, đợi khi thuốc đến thì cô đến tìm tôi, tôi sẽ bôi thuốc cho. Chậm nhất là ngày kia là có thể khỏi hoàn toàn. Vết thương trên cổ cũng vậy, sẽ không để lại sẹo đâu”, Tô Minh nói.
Một lát sau…
Tô Minh ngẩng đầu lên nhìn về phía các học viên đang với tất cả cung bậc cảm xúc, nào là đờ đẫn, kinh hãi, thần sắc phức tạp, có cả sự mong đợi.
“Tu giả võ đạo nếu muốn tiến bộ, muốn đột phá, muốn có sức chiến đấu khủng khiếp thì có rất nhiều cách. Nhưng tôi có thể nghiêm túc nói cho các người biết, con đường tắt chính là chiến đấu sinh tử”, Tô Minh nghiêm túc nói từng câu từng chữ.
Trong viện võ đạo im lặng như tờ.
“Bắt đầu từ hôm nay, trong những ngày tôi làm giáo tôn thì ban ngày mọi người phải dừng lại tất cả việc huấn luyện và tu luyện của mình. Các người chỉ cần làm theo sắp xếp của tôi, tiến hành chiến đấu sinh tử là được”, Tô Minh lại nói, giọng nói lớn hơn.
“Tất nhiên, đã là chiến đấu sinh tử thì khó tránh khỏi nguy hiểm và cái chết. Vì vậy, ai sợ hãi, ai tiếc mạng sống thì hôm nay có thể ra khỏi viện võ đạo nhà họ Diệp. Cũng không cần lo lắng phía Diệp Mộ Cẩn, tôi sẽ nói giúp học viên đó”.
“Nghe rõ cả chưa?”
Lúc đầu đều là sự im lặng.
Tiếp đó…
“Nghe rõ rồi ạ!”
“Lớn tiếng hơn nữa!”
“Nghe rõ rồi ạ!”
Tiếng hô lớn vang khắp cả viện võ đạo.
“Giáo tôn, việc này…”, Chu Khánh Di có chút lo lắng, nói.
“Nếu đã lựa chọn luyện võ thì phải chuẩn bị sẵn tinh thần bị thương, thậm chí là trả giá bằng tính mạng”, Tô Minh thản nhiên nói, trong lời nói chứa đầy vẻ lạnh lùng.
Chu Khánh Di hít một hơi thật sâu.
“Cô cũng không cần lo, kể cả là trận chiến sinh tử thì chỉ cần không phải chết tại chỗ, chỉ cần vẫn còn một hơi thở thì tôi vẫn có thể giúp người đó sống lại và hồi phục hoàn toàn”, Tô Minh tiếp tục an ủi: “Quên nói với cô, y đạo của tôi không kém võ đạo đâu”.
Nói xong, Tô Minh rời đi.
Chu Khánh Di đứng một hồi lâu trên đất, đờ đần người ra. Y đạo của Tô Minh cũng giỏi như võ đạo ư?
Võ đạo của Tô Minh kinh khủng đến mức nào, đâu còn là người nữa mà là thần rồi. Tất cả mọi người ở đây đều biết, ngay cả yêu nghiệt, quái vật cũng không thể miêu tả nổi.