Ngay trong thời khắc thanh kiếm được phóng ra.
Trên sân đấu võ, không khí gần như hoá thành hư vô.
Tất cả mọi người đều nín thở trước mùi vị lạnh đến thấu xương của đường kiếm này.
Nhất là Huyền Thanh Tông, môn phái thiên về tu luyện kiếm pháp, vì đa phần người luyện kiếm sẽ chịu sức ép lớn hơn.
Advertisement
“Cái gì chứ?”, da đầu Dương Phụng Lăng căng lên, ông ta lại...lại cảm nhận được mùi của cái chết.
Phải biết rằng ông ta là cảnh giới đoạt mệnh!
Cảnh giới này không phải là vô địch hạ giới sao?
Làm sao có thể cảm nhận được cái chết chứ?
“Không xong rồi, cùng xông lên!”, cũng đúng vào lúc này, đại trưởng lão Lữ Chân Tuân chợt trừng mắt, hô lớn.
Đồng thời cùng lúc đó, ông ta cũng đã ra tay.
Cùng xông lên với đại trưởng lão, còn có nhị trưởng lão, tam trưởng lão, tứ trưởng lão, ngũ trưởng lão của Huyền Thanh Tông.
Còn các trưởng lão khác, chấp sự hoặc đệ tử của Huyền Thanh Tông, gần như không kịp phản ứng, và cũng không dám xông lên trước thời khắc giao chiến của những người mạnh ở trình độ khác biệt như vậy.
“Hừ!”, cùng với sự tham chiến của năm vị trưởng lão đến từ Huyền Thanh Tông, cộng với Dương Phụng Lăng, thì kiếm này của Tô Minh phải đối mặt với sáu đối thủ đáng gờm của Huyền Thanh Tông, thế nhưng cho dù là như vậy, Tô Minh cũng chỉ không vui mà hừ một tiếng.
Tiếng hừ đó vô cùng ngạo mạn.
Cùng lúc đó.
Bùm...
Từ Vô Pháp đã hoá thành màn bụi máu!
Chết không kịp ngắc ngoải.
Đúng lúc này.
“Thanh lục kiếm pháp!”
“Huyền Thanh chân vân kiếm đệ tam thức!”
“Huyết vũ chi kiếm, giết!”
...
Cả năm vị trưởng lão của Huyền Thanh Tông và Dương Phụng Lăng kề vai sát cánh, dốc toàn lực chiến đấu!
Cả sáu người cùng xông lên.
Dùng mọi chiêu thức mạnh nhất của mình.
Cả sáu người bọn họ cùng tu luyện kiếm pháp.
Nhất thời, sáu màu sắc khác nhau toát ra từ sáu thanh kiếm, uốn lượn tựa thần long, gầm thét phi tới.
Ngay khắc sau.
Không trung.
Một kiếm của Tô Minh phải đối mặt với sáu kiếm.
Cứ thế mà đối đầu trực diện.