Còn về Đại trưởng lão, không thể để ông ta ra tay được, để cấp trưởng bối ra tay thì Huyền Thanh Tông không thể mất mặt như vậy được.
Trong tình huống thế này, Từ Vô Pháp quả thực là sự lựa chọn tốt nhất.
“Tông chủ, tên này kiêu căng ngu dốt, khiêu khích chúng ta như vậy, đáng chết! Đại trưởng lão không muốn bị mang tiếng bắt nạt con trẻ, đệ tử xin thay mặt là được! Đệ tử có thể tạm thời áp chế cảnh giới thành Tôn giả Sơ kỳ để đấu tay đôi, không luận sống chết!”, Từ Vô Pháp lại nói.
Advertisement
“Được”, Dương Phụng Lăng cuối cùng gật đầu.
Lúc này, trên sân luyện võ có rất nhiều đệ tử đã trở nên kích động hẳn lên.
Đại sư huynh ra tay, ha ha… một chiêu đã đủ để giết chết tên ngu dốt kia ngay lập tức chứ hả? Cho dù Đại sư huynh có áp chế cảnh giới đi nữa.
Đại sư huynh mạnh mẽ đến mức nào, đám đệ tử Huyền Thanh Tông bọn họ quá rõ ràng.
Hai chữ yêu nghiệt cũng chẳng đủ để hình dung về Đại sư huynh.
Ngược lại Tiêu Nhược Dư và Viên Phương Hà, lúc này mặc dù bị khí tức của tất cả đệ tử cùng những người giữ vị trí cao trên dưới Huyền Thanh Tông bức bách đến cho không thể cử động, không thể nói chuyện, nhưng vẫn không kiềm được vẻ châm chọc trong đáy mắt.
Thế lực vượt qua cả thế lực hàng đầu dường như đã bình yên quá lâu rồi, đã ngạo mạn đến mức không còn giới hạn nữa, đã không theo kịp với thời đại rồi, cũng không chịu thường xuyên cập nhật tình hình bên ngoài, chỉ cần theo dõi một chút thôi là sẽ biết được Tô Minh khủng khiếp nhường nào, mạnh nhường nào rồi.
Kiêu ngạo, khiến con người diệt vong.
Cho dù các người có là thế lực vượt qua cả thế lực hàng đầu.
Một giây sau, Từ Vô Pháp đi đến phía trước người Tô Minh không xa.
Khí tức của hắn ta đã áp chế đến cảnh giới Tôn giả Sơ kỳ.
Hắn không hề lấy thanh đao màu đen đeo phía sau lưng ra.
Hắn chỉ bật cười khinh khỉnh một tiếng, nhìn về phía Tô Minh: “Tôi, Từ Vô Pháp, muốn ngăn chặn anh, cho nên, theo như cách mà anh nói, muốn giết hết Huyền Thanh Tông đến khi trên dưới không còn ai dám không đồng ý, dám ngăn chặn anh! Ha ha ha…”.
Giọng nói của Từ Vô Pháp bỗng nhiên vang lớn: “Xin giết!!!”
Nhưng Tô Minh lại hoàn toàn yên lặng.
Hầu như không hề có tí cảm xúc xao động nào.
“Anh ra tay trước đi! Nếu không, tôi lo là anh không chịu nổi một chiêu!”, Từ Vô Pháp lại nói, đưa tay làm một tư thế mời.
Hắn khi còn ở cảnh giới Bán bộ Tôn giả thì đã có thể giết chết được người thuộc cảnh giới Tôn giả chân chính.
Càng đừng nói là bây giờ.
Cho dù bây giờ hắn đã áp chế cảnh giới, nhưng các loại kinh nghiệm chiến đấu thì khó mà áp chế được.
Sức mạnh thuần tuý của hắn đã đủ để giết chết người thuộc cảnh giới Tôn giả Trung kỳ ngay lập tức rồi, đừng nói đến tên ngốc trước mắt này.
“Được”, Tô Minh gật đầu.