Đỉnh Cấp Tông Sư

Chương 569: Quá mạnh!  



Lúc này Công Tôn Thần chỉ cảm thấy mình bị một con mãnh thú nhắm trúng và con thú này mạnh đến nỗi không hình dung nổi.



Tô Minh chỉ nhìn hắn, hắn đã cảm thấy không thở nổi, tim hắn như sắp vỡ vụn.



Cảm giác sợ hãi cực độ khiến hắn không thể nói nên câu.



Advertisement

Lúc này đám Triệu Dương, Trương Dẫn và Văn Bối Bối xông ra.



“Anh Tô Minh!”, đám người này lập tức quỳ xuống trước mặt Tô Minh, nói: “Chúng… Chúng em là đám phế vật, là lũ hèn nhát, chúng em có lỗi với anh”.



Đám người đó bật khóc như trẻ con.



“Đám người Mộ Cẩn đâu rồi?”, Tô Minh nhìn chằm chằm vào đám Văn Bối Bối, hỏi, giọng nói có chút run rẩy.



“Lúc nhà họ Diệp bị diệt, cô Tiêu Nhược Dư đã cứu Lam Tuyết, Trần Chỉ Tình, Chu Khánh Di và Tống Cẩm Phồn đi rồi”, Ngô Yên cẩn thận nói.



Cảm giác như cơn sóng thần trong lòng Tô Minh lúc này mới ‘miễn cưỡng’ dịu đi một chút.



Anh suýt phát điên.



“Mộ Cẩn đâu?”, dường như Tô Minh đột nhiên có được thông tin gì đó quan trọng.



“Chuyện này… Chuyện này…”, Ngô Yên không dám nói.



“Nói!”, ánh mắt Tô Minh ngưng lại thốt ra một chữ.



“Cô chủ Diệp đã… Đã chết rồi”, Ngô Yên cảm thấy áp lực đè nặng lên ngực, chỉ biết ấp úng. Cô ta nào biết, mặc dù Diệp Mộ Cẩn chết rồi nhưng huyết mạch yêu hoàng được kích hoạt giúp cô ta được tái sinh chứ không phải chết thật.



Tô Minh bình tĩnh lại, thật sự bình tĩnh trở lại.



Nhưng đám người Ngô Yên quỳ trước mặt anh thì ai nấy cũng đều phụt máu.



Bởi vì mặc dù Tô Minh đã cố ý thu lại khí tức nhưng trong lúc cảm xúc hỗn độn đã khiến khí tức bột phát, vì vậy đám người ở đây suýt chết.



Quá mạnh!



Tô Minh lúc này giống như một ngọn núi lớn.



Ngọn núi có thể đè nặng và hủy diệt tất cả.



“Cậu chủ Tô! Cô Diệp không phải chết trong tay ba nhà chúng tôi đâu. Cô… Cô ấy… Cô ấy đến Huyền Linh Sơn cầu xin Lữ Chân Tuân phá bỏ Tây Lâm Sát trận, kết quả là quay về đã thấy Tiêu Nhược Dư cõng cô ấy. Lúc đó cô ấy đã bị thương nặng gần chết. Sau đó Tây Lâm Sát trận biến mất, cậu chủ Tô biến mất nên cô Diệp đã…”, ông Trung của nhà Công Tôn ở đằng xa run rẩy nói.



Ông ta biết rằng, Tô Minh còn sống thì nhà Công Tôn sẽ toi đời mà không thể cứu vãn.



Nhưng ông ta vẫn muốn tận dụng cơ hội cuối cùng, chí ít cũng khiến độ phẫn nộ của Tô Minh giảm đi chút ít và lúc chết cũng không quá đau đớn.



“Mộ Cẩn! Cô bé ngốc này!”, Tô Minh lẩm bẩm, cuối cùng anh cũng rơi lệ.



Người đàn ông đến lúc đau xé lòng thì họ cũng biết rơi lệ.












TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv