“Lĩnh ngộ được quy luật không gian, vậy thì sẽ không khó mở ra thế giới không gian kỳ quái nhỏ bé này rồi”, khóe miệng Tô Minh nhếch lên nụ cười bỡn cợt.
Đúng là không khó!
Nói cho cùng thì không gian kỳ quái trong tháp Bát Môn Quang này là không gian thấp nhất rồi.
Advertisement
Chỉ cần lĩnh ngộ được quy luật không gian thì kể cả là người vừa mới nhập môn như Tô Minh thì cũng có thể cảm nhận được không gian này có quá nhiều sơ hở và khiếm khuyết.
Thế giới không gian kỳ quái trước mặt anh nhìn thấy khác hoàn toàn với trước đây.
Nó giống như kiểu chúng ta chỉ nhìn thấy ngoại hình của một người bằng mắt thường. Nhưng hiện giờ giống như mắt lửa, như máy scan CD có thể nhìn vào tận xương tủy.
“Vị trí này yếu nhất, có khoảng cách nhất định với không gian bên ngoài”, rất nhanh, Tô Minh đã để ý đến một vị trí.
Đồng thời lúc này, ở bên ngoài tháp Bát Môn Quang…
“Ha ha! Anh Hồng! Anh Nam Cung, hai người đến rồi đấy à! Tiếc quá hai người đến muộn nên không nhìn thấy thằng ranh đó bị thiêu chết”, ông Châu lên tiếng nói. Ông ta nhìn về phía không xa thì nhìn thấy Nam Cung Cù và Hồng Đông Lập từ không khí đi tới.
“Ố?”, Nam Cung Cù và Hồng Đông Lập sáng mắt lên, hỏi: “Thật sao?”
Họ vốn nhận được tin Tô Minh giết chết Cao Thanh Kiếm và Phó Hoành Khôn nên bị dọa chết khiếp. Thậm chí còn đang suy nghĩ xem có nên đến hay không?
Thật không ngờ…
“Hì hì… Anh Hồng! Anh Nam Cung, các anh đến cảm nhận nhiệt độ của viên đá Hỏa Viêm này thì sẽ biết ngay thôi”, ông Châu chỉ vào viên đá Hỏa Viêm ở trên chỗ lõm ở cửa thuộc tính hỏa.
Mặc dù nhiệt độ của đá Hỏa Viêm phần lớn đều nóng rừng rực trong tháp Bát Môn Quang nhưng vẫn lọt một ít ra bên ngoài.
Chính vì vậy mà những đệ tử chân truyền và đệ tử nòng cốt của Phiêu Diểu Tông đứng canh gác phía trước tháp Bát Môn Quang đều lùi về sau một chút.
Hồng Đông Lập và Nam Cung Cù nhìn về phía đá Hỏa Viêm.
“Linh hỏa?”, Hồng Đông Lập sáng mắt lên, nói.
“Đúng vậy!”, ông Châu chỉ vào trong tháp Bát Môn Quang, nói: “Trong tháp này toàn là linh hỏa, lấp đầy hết rồi. Thằng nhóc đó không thoát ra được đâu. Nó bị nhốt ở bên trong, trước đó còn bị lửa thiêu nóng đến nỗi nhảy lên nhảy xuống, sau đó thì không thấy động tĩnh gì”.
Hồng Đông Lập và Nam Cung Cù nhìn vào bên trong tháp, khuôn mặt không kìm nổi mà không ngừng co giật.
Lúc này họ nhìn thấy bên trong tháp đều là màu đỏ rực, lửa phun trào còn kinh khủng hơn núi lửa.
Độc ác!
Độc ác thật! Vị thái thượng trưởng lão ở Phiêu Diểu Tông đúng là độc ác cực độ.