“Thật sự mạnh như vậy sao?”, Ngụy Chấn Phong vẫn có chút không yên tâm, nói.
“Thằng ranh đó bị nhốt trong đó mấy tiếng đồng hồ rồi, sử dụng hết tất cả các cách mà cũng không có tác dụng gì”, Cơ Khâm cười nói tiếp: “Chú Ngụy cứ yên tâm đi! Cháu dùng tính mạng đảm bảo, thằng ranh đó có chết thì cũng không ra nổi tám cửa của Phiêu Diểu Tông. Lần này mà nó không chết thì Cơ Khâm cháu sẽ mang đầu đến gặp các chú”.
Advertisement
“Ha ha… Nếu đã vậy thì mau truyền tin đi để mọi người chung vui cùng”, Cơ Thương Hải cười, nói.
“Đặc biệt là nói cho Diệp Mộ Cẩn biết”, Công Tôn Thần ngồi trên xe lăn ác độc nói: “Đồ tiện nhân! Thằng ranh đó chết rồi, chết rồi, ha ha…”.
“Đúng vậy! Nhất định phải để nhà họ Diệp cùng chung niềm vui này”, Công Tôn Hạ cũng lên tiếng. Ông ta vuốt râu, trong lúc nói cũng tràn đầy cảm giác nhẹ nhõm.
Trong tháp Bát Môn Quang lúc này…
Tô Minh vẫn khoanh chân ngồi bất động. Nếu có ai quan sát lúc này thì có thể phát hiện Tô Minh đang dựng hết tóc gáy lên.
Không chỉ là dựng hết tóc gáy mà cả tai và mũi cũng không ngừng run rẩy.
Tô Minh dùng tim cảm nhận, dùng tai lắng nghe không khí lưu động trong không gian.
Nói chính xác ra thì anh cũng khá may mắn. Bởi vì anh đang ở trong tháp Bát Môn Quang, mặc dù cũng là thế giới nhỏ nhưng dù sao cũng thuộc về một không gian nhỏ.
Không gian nhỏ và không gian lớn ở thế giới bên ngoài, được ví như ‘cách làm khác nhưng hiệu quả giống nhau’. Chỉ có điều không gian nhỏ không phức tạp như không gian lớn ở bên ngoài, vì vậy Tô Minh có thể tận dụng để lĩnh ngộ quy luật không gian.
Không biết qua bao lâu, Tô Minh bỗng nhiên có cảm giác tách rời hẳn thế giới bên ngoài, giống như hồn và xác bị tách ra. Anh đang cảm nhận mọi thứ từ góc độ khác hẳn, cảm giác này thật kỳ lạ.
“Hình như mình đều nhìn thấy mỗi phần tử trong không khí”.
“Không gian giống như một con sông lớn, không khí giống như nước đang dâng trào trong con sông lớn đó; còn mình giống như cá đang bơi trong nước”.
…
Tô Minh lĩnh ngộ càng lúc càng sâu, nghĩ được càng lúc càng nhiều.
Thậm chí anh còn quên cả nguy hiểm trước mặt mình, quên cả mình đang bị nhốt trong tháp Bát Môn Quang.
Đột nhiên anh nhấc tay lên, khẽ chạm vào không khí đang chầm chậm lưu động.
Tay vừa động thì không khí mà ngày thường dùng mắt thường cũng không thấy lúc này đều không ngừng lưu động, luồng không khí xung quanh gần với tay thì đều bị nén lại và như kiểu muốn chạy trốn… Cảm giác đó giống như tay thò vào bọt nước đang bắn tung tóe trong nước.
“Thân mình trong không gian, như con cá đang bơi trong nước. Từng hơi thở và động tĩnh của mình đều sẽ ảnh hưởng nhất định đến không gian và tác động lẫn nhau. Lúc mình tác động đến không gian thì không gian cũng sẽ gây tác động với mình. Những tác động này phải kể đến ma sát và lực cản, vv… Nếu như cá có thể nhảy ra khỏi nước thì sao? Hay nói cách khác, nếu mình nhảy ra khỏi không gian thì sao?”
“Không ổn!”