“Hộc…”
Tô Minh thở hồng hộc.
Mắt ngày càng đỏ.
Advertisement
Trong nháy mắt.
Anh tung mạnh một quyền!
Hướng thẳng về phía trước ngực mình!
Điều này nằm ngoài dự đoán của ông Châu và Phó Hoành Khôn. Bọn họ không ngờ rằng Tô Minh vẫn còn sức chiến đấu.
Mà khi anh tung cú đấm…
“Bộp…”
Một âm thanh rất nhỏ vang lên.
Là âm thanh cú đấm đánh trúng lưỡi kiếm.
Tô Minh phán đoán được thời gian cùng vị trí ông Châu tấn công, sau đó mới vung quyền ngăn cản và đã thành công.
Kho tàng huyết mạch đem lại lợi ích rất lớn cho Tô Minh, khiến bộ não của anh trở nên nhanh nhạy đến khó tin, vì thế anh mới phán đoán được hướng tấn công.
Nhưng mũi kiếm quá sắc bén, lúc nắm đấm của Tô Minh đánh trúng nó thì tay anh cũng bị đâm xuyên.
Trong lúc đó, mũi kiếm vẫn tiếp tục tiến lên, đâm vào ngực anh.
Nhưng may mà trong giây phút sinh tử, Tô Minh dựa vào sự cứng cáp của cơ thể mà miễn cưỡng nghiêng người sang một bên.
Một động tác rất nhỏ nhưng đủ để lưỡi kiếm không đâm trúng tim anh, giúp anh tránh được một kiếp.
Cùng lúc đó.
“Rầm!”
Một âm thanh khủng khiếp như tiếng nổ vang lên, cả người Tô Minh bị đánh bật ra bởi Tù thiên chỉ của Phó Hoành Khôn.
Phó Hoành Khôn và ông Châu cùng tấn công Tô Minh, anh có thể ngăn chặn được lưỡi kiếm của ông Châu đã là kỳ tích, phát huy 300% sức mạnh của mình rồi, nào còn sức để đỡ Tù thiên chỉ của Phó Hoành Khôn?
Ấn ngón tay đập thẳng vào người Tô Minh.
Ngay lúc đó, Tô Minh dùng tay chắn trước người mình theo bản năng nhưng không có bất kỳ tác dụng gì.
Hai tay Tô Minh đều đã nát bấy.
Trông anh không còn ra hình người nữa.
Ngực anh nhuốm đỏ, máu thịt, xương cốt lẫn lộn, cơ thể bị đánh bay.
Trong lúc đó, Tô Minh đã muốn ngủ rồi, anh cảm thấy trước mắt mình là một mảnh tăm tối, bản thân anh rất mệt mỏi, không thể nhấc nổi mí mắt.
Rõ ràng là sắp tử vong.