Lưỡi kiếm có kiếm khí màu vàng quái dị của ông Châu đã đến bên cạnh anh.
“Bụp!”
Dường như là tận dụng chút sức lực còn lại trong cơ thể, Tô Minh cố giậm bước chân di chuyển thân người.
Advertisement
Nhưng cũng chỉ có thể di chuyển một bước mà thôi.
Tác dụng duy nhất là khiến kiếm của ông Châu không đánh trúng đầu và cổ anh.
Nhưng nhát chém sẽ rơi xuống vị trí khác, theo tính toán thì nhất định sẽ chém trúng vai anh.
Vì thế vẫn phải phản kháng.
Trong chớp mắt, Tô Minh giơ hai tay lên.
Chân khí không đủ thì dùng sức mạnh bắp thịt thay thế.
Anh chắp hai tay lại như đang vái phật.
“Bốp…”
Nháy mắt đã kẹp lấy lưỡi kiếm mang theo ánh kim ngay trước mắt.
Nhất thời, tốc độ rơi xuống của lưỡi kiếm chậm lại như thể một chiếc xe hơi đang phóng nhanh lại đột nhiên bị đạp phanh.
Bàn tay kẹp lấy lưỡi kiếm của Tô Minh bị chém nứt toác ra, bắp thịt trên cánh tay, cổ tay đều lần lượt bị xé rách, lộ ra kinh mạch, máu thịt, xương tay…
Vô cùng tàn nhẫn.
Nhát chém quá mạnh, cơ thể của Tô Minh có cứng cáp đến đâu thì cũng có giới hạn.
Ngay sau đó.
Hai tay anh cũng không thể kẹp nổi nữa.
“Phập…”
Lưỡi kiếm rơi xuống vai trái anh.
Nhát chém rất sâu.
Vai trái của Tô Minh gần như bị chém đứt.
Chân trái của anh run lên, bàn chân trái giẫm mạnh xuống đất tạo thành một cái hố lõm sâu xuống, cả chân của anh đều lọt thỏm vào trong đó.