“Vậy thì giết thằng Tô Minh đó trước! Tôi muốn nó sống không bằng chết và nghiền nát xương nó. Người phụ nữ mà Hồng Bành này để ý mà nó cũng dám cướp, đồ chó chết”, Hồng Bành quát lớn, vẻ mặt tàn nhẫn, khuôn mặt đều là sát ý.
Advertisement
“Cậu chủ Hồng! Tôi có một thỉnh cầu, không biết đội lính Xương Sọ của chúng tôi có thể hợp tác với cậu chủ Hồng để cùng giết thằng Tô Minh đó không?”, Khô Lâu do dự một lát, nói.
Hồng Bành rất muốn từ chối. Hắn ta đường đường là cậu chủ nhà họ Hồng, vậy mà muốn giết một người cũng phải hợp tác với người khác sao? Đùa gì vậy?
Nhưng lời nói đến miệng rồi mà Hồng Bành lại cười và gật đầu nói: “Tất nhiên được rồi”.
Dẫn theo mấy bia đỡ đạn làm tiêu hao khí lực của Tô Minh cũng tốt, vậy thì cũng không vô ích.
Đúng lúc này…
“Gia chủ…”, lại là người giúp việc của nhà họ Lam nhanh chóng chạy vào. Hắn vừa định nói gì đó nhưng chưa đợi hắn lên tiếng thì phía sau đã có hai người đi vào.
Đó là một cô gái trẻ mặc áo đỏ. Cô ta với khí chất lạnh lùng, trông vô cùng xinh đẹp nhưng ánh mắt lạnh lùng cực độ, toàn thân là khí tức lạnh băng khiến người ta không dám đến gần.
Cô gái đó như một thanh kiếm, một thanh kiếm biết đi, vô cùng sắc bén khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Phía sau cô gái đó là một người đàn ông trung niên.
“Tôi là Thẩm Băng Tuyền”, cô gái trực tiếp lên tiếng. Vừa vào cô ta đã nói thẳng vào vấn đề, sau đó nhìn Hồng Bành hỏi: “Hồng Bành! Anh cũng ở đây sao?”
“Cô Thẩm…”, ánh mắt Hồng Bành sáng ngời, tận sâu ánh mắt là vẻ thèm khát nhưng vẫn có chút kiêng kị, hắn ta không dám thể hiện quá lộ liễu.