Ngô Lập Thần gật mạnh đầu.
Ý của Mục Thanh Hoa cũng giống với suy nghĩ của mình, không hẹn mà cùng có chung suy nghĩ.
Advertisement
Vốn dĩ, còn lo lắng mình hôm nay hơi phách lối, có khi nào Mục Thanh Hoa sẽ không thích hay không, không ngờ… lần này thì hắn ta có thể thoả sức khoe khoang rồi.
Một hàng bốn người đi vào bên trong Tiên Vị Cư.
Phòng bao riêng đã được đặt sẵn.
Món ăn của Tiên Vị Cư thiên về kiểu vị Tàu, phong cách trang trí theo lối cổ điển, có cầu bắc qua suối, có núi giả, có đồ sứ, có đủ mọi thứ, tổng thể phong cách khá được, đến nhân viên phục vụ trong quán cũng mặc Hán phục.
Sau khi vào bên trong gian phòng bao riêng, vốn dĩ Ngô Lập Thần muốn ngồi bên cạnh Tống Cẩm Phồn, nhưng đáng tiếc.
Tống Cẩm Phồn làm gì chịu cho hắn cơ hội đó? Cô ta tự biến mình thành miếng keo chó, dán chặt lên người Tô Minh.
Khiến cho Ngô Lập Thần tức đến nỗi đôi mắt bên dưới gọng kính giần giật liên hồi.
Hắn đến đây để xem mắt mà!
Không phải đến để làm bóng đèn!
“He he…”, Tống Cẩm Phồn cười đắc ý, cô ta đang cố ý làm như vậy, tốt nhất là phải khiến cho Ngô Lập Thần tức đến nỗi biến luôn đi, chó mèo ở đâu ra mà cũng muốn có ý đồ với bổn cô nương?
“Cẩm Phồn, lúc ăn cơm nên giữ thể thống chút”, Mục Thanh Hoa cũng không chịu được nữa, quát lên.
Tống Cẩm Phồn lúc này mới tém lại hành động của mình một chút.
“Cô Tống, cô chọn món”, Ngô Lập Thần cười nói, cầm cuốn thực đơn đưa cho Tống Cẩm Phồn, biểu hiện khá là lịch lãm.
Mục Thanh Hoa nhìn mà cảm thấy vô cùng hài lòng, Ngô Lập Thần quả thực rất ưu tú, có thể làm việc lớn, phong thái phi phàm, nhìn thế nào cũng thấy hài lòng.
Tống Cẩm Phồn không hề khách sáo, nhận lấy thực đơn bắt đầu xem một lượt.