Ngoài kiếm diễn và lôi diễn, kiếm tâm vậy mà muốn tiến hóa ra thuộc tính thứ ba- hỏa.
Khả năng khống chế thuộc tính hỏa của Tô Minh tăng vọt theo từng giây.
Hỏa diễm giai đoạn một, giai đoạn hai, giai đoạn ba…
Tiến bộ điên cuồng.
Advertisement
Thời gian trôi qua từng giây từng giây.
Khoảng hai giờ sau.
Cả thành Ma Diệm đã biến thành một tòa thành chết.
Một tòa thành chết chìm trong không khí vắng lặng, tiêu điều, không còn chút dấu vết của hơi thở nóng bỏng và thô bạo nào nữa.
Tô Minh mở mắt, trong đôi mắt anh còn phảng phất dòng chảy hỏa vận.
“Vù…”
Tô Minh thở ra một ngụm khí đục, phun ra toàn bộ hỏa độc và cặn bã ẩn chứa trong nghiệp hỏa mà bản thân vừa cắn nuốt kia ra ngoài.
Sau đó, anh đưa tay, búng nhẹ một cái.
Một ngọn lửa xuất hiện.
Sắc tím tinh khiết.
Rực rỡ chói mắt.
Cũng rất mỹ lệ.
“Hỏa diễn giai đoạn chín sao?”, Tô Minh lẩm bẩm một mình.
Không chỉ ngọn lửa.
Mà kiếm diễn, lôi diễn cũng tăng lên giai đoạn chín, từ giai đoạn bốn một đường tăng thẳng lên giai đoạn chín.
Nguyên nhân rất đơn giản, tại khoảnh khắc mảnh hỏa diễn thiếu sót kia trở về vị trí của nó, toàn bộ ba thuộc tính công kích cực mạnh mẽ đều đạt tới thời điểm thích hợp, tiến tới triệt để kích hoạt kho tàng huyết mạch.
Kho tàng huyết mạch được kích hoạt hoàn toàn phản hồi ngược lại cho ba thuộc tính công kích kia, trực tiếp đẩy chúng lên đến cấp bậc đỉnh cao nhất mà muôn vàn thế giới có thể chịu đựng được.
Kiếm diễn giai đoạn chín, lôi diễn giai đoạn chín, hỏa diễn giai đoạn chín.
Giống như một giấc mơ vậy.
Bởi vì anh đã hoàn toàn làm chủ được kho tàng huyết mạch nên sức mạnh trên những phương diện khác cũng nhảy vọt.
Như sức mạnh thuần túy.
Đã tăng vọt lên mức hơn nửa triệu long lực!
Với sức mạnh ở đẳng cấp này, sợ rằng có thể đâm thủng cả nền văn minh cấp tám với chỉ một ngón tay rồi.
Còn có phòng ngự vật lý càng thêm dọa người, ngay cả bản thân Tô Minh cũng không biết, dù sao nếu phải đương đầu với đòn tấn công dồn toàn lực của Luyện Phù Sinh một lần nữa thì khả năng cao là dù anh đứng bất động một chỗ ông ta cũng không thể chém giết nổi mình.
“Dường như… dường như… đất trời cũng có chút không dung chứa nổi mình nữa rồi”, Tô Minh ngước đầu tự nhủ, hiện tại anh không giải thích được mà cảm nhận được muôn vạn thế giới đang bài xích và kiêng dè bản thân.
Điều này chứng minh anh đã mạnh mẽ đến mức muôn vạn thế giới cũng không thể tiếp nhận nổi nữa.
Anh có dự cảm, nếu như bản thân tiếp tục tiến về phía trước, tiếp tục tiến bộ.