Nếu không đốt cháy tuổi thọ, vết thương nặng nề của cô ta sẽ bị trì trệ, xử lý không tốt còn có thể mất mạng.
“Hự….”, Cốc Ngưng Băng phun ra một hơi khí đục, việc khôi phục lại ba phần giúp cô ta có sức mạnh nhất định để bảo vệ bản thân, cô ta quyết định xuất quan, nghĩ biện pháp kiếm chút tài nguyên võ đạo để trị thương, ừm, cướp đoạt cũng được, ăn trộm cũng tốt, chỉ cần có thể giành được tài nguyên võ đạo là được.
“Tô Minh! Tên khốn kiếp đáng chết!”, Cốc Ngưng Băng lại không kìm được mà chửi mắng Tô Minh một câu oán độc tới cực điểm, khoảng thời gian bế quan trị thương này, mỗi khi thiêu đốt một phần tuổi thọ, sự thù hằn của cô ta đối với Tô Minh cũng tăng lên gấp bội.
Đến thời điểm hiện tại, bản thân cô ta cũng đã không có cách nào hình dung sự phẫn hận của mình đối với Tô Minh nữa.
Advertisement
Bước ra khỏi mật thất.
Trên dưới Băng Cung trống trải hoang tàn, một mảnh thê lương.
Băng Cung nơi đã từng náo nhiệt biết bao nay chỉ còn lại một mình cô ta.
Cốc Ngưng Băng siết chặt nắm đấm, giống như một bóng ma trắng, lao ra phía ngoài Băng Cung.
Vừa ra khỏi Băng Cung.
Bỗng nhiên
Dường như cảm nhận được điều gì đó.
Cốc Ngưng Băng bất giấc ngẩng đầu, nhìn lên bầu trời.
Trên màn hình tiên nguyên giống như một tấm bia cáo thị to lớn trên vòm trời, lệnh ám sát Tô Minh vẫn còn đó, nhưng tại khoảnh khắc Cốc Ngưng Băng ngước đầu, có thể thấy rõ rằng, phần thông tin có liên quan tới Tô Minh trên lệnh ám sát đã có sự thay đổi.
“Đối tượng được ủy thác ám sát: Tô Minh. Vị trí: nền văn minh Hàn Uyên- trong nền văn minh Hàn Uyên”.
Đúng vậy.
Tô Minh đã tiến vào nền văn minh Hàn Uyên
“Cái này… cái này… cái này…”, Cốc Ngưng Băng hung hăng dụi mắt, kích động đến mức tim gan gần như nhảy dựng ra ngoài, cô ta không nhìn lầm đấy chứ? Điều mà cô ta có nằm mơ cũng khát vọng thực sự xảy ra rồi?
Tên khốn kiếp đáng chết vạn lần đó, thực sự… thực sự không biết sống chết mà đặt chân tới nền văn minh Hàn Uyên rồi?
Cốc Ngưng Băng nhìn chằm chằm vào màn hình tiên nguyên hồi lâu, cuối cùng mới như mộng như ảo mà xác định, Tô Minh thực sự tới rồi.
“Ha ha ha ha…”, Cốc Ngưng Băng vui sướng cười lớn, vừa cười gương mặt vừa hằn sâu sát ý và nét dữ tợn, cười tới chảy nước mắt.
Tô Minh đích xác đã tới nền văn minh Hàn Uyên.
Khoảnh khắc đầu tiên khi vừa tiến vào nền văn minh Hàn Uyên.
“Nội thế giới!”, Huyền Võ Tiên Quy trực tiếp mở lời, giọng nói trở nên ngưng trọng: “Chủ nhân, nền văn iình này là nội thế giới cuả một cường giả cực kỳ mạnh”.
“Đúng vậy, đây hẳn là nội thế giới của Băng Quỷ Đạo Nhân mà Bạch Thanh đã từng mơ hồ nói qua”, Tô Minh đáp, nơi anh vừa đáp xuống là một tòa thành trì nhỏ sát biên giới, trong thành không có nhiều tu giả võ đạo qua lại, tuy nhiên thực lực của số ít tu giả võ đạo này không hề yếu kém, bình quân cũng là ở kiếp cảnh cấp cao hay thậm chí là bán bộ Tru Mệnh, điều này đã rất khủng bố rồi.
Vừa nói.
Tô Minh đột nhiên nhíu mày: "Kỳ quái, hình như chúng ta bị người khác nhìn chăm chăm vào rồi”.
Dưới sự cảm nhận của thần hồn siêu mạnh, anh có thể cảm giác được một hơi thở như ẩn như hiện, giống như đang nhìn chòng chọc vào mình vượt qua ngàn dặm.
“Chắc hẳn là ảo giác thôi, nhưng nếu như là thật thì cũng có chút đáng sợ rồi, mình vừa tiến vào nền văn minh Hàn Uyên liền bị để mắt tới, đối phương còn đang chờ đợi mình? Là Băng Quỷ Đạo Nhân sao?”, Tô Minh thầm suy đoán.
Một giây sau đó.