Con ngươi của rất nhiều người đang có mặt đều sắp trợn trừng ra ngoài.
Kinh hồn bạt vía.
Họ vừa nhìn thấy gì? Người thanh niên này đang… đang cười sao?
Advertisement
Ngày hôm nay ai dám cười?
Rất nhiều người thậm chí còn gượng ép bày ra vẻ mặt bi thương thậm chí là nặn ra vài giọt nước mắt, suy cho cùng, người chết cũng là con gái độc nhất của tông chủ Thiên La, ai nấy đều biết tông chủ Thiên La yêu chiều người con gái duy nhất này đến nhường nào.
Anh tới đây cười? Còn thực sự nói rằng mục đích không phải là cúng tế?
Là điên rồi sao?
Nhiều người nhìn Tô Minh với ánh mắt kính phục, gan dạ có thể đạt tới một cảnh giới nhất định cũng khiến người khác phải nể phục, không phải sao? Chỉ là, sợ rằng kết cục của người thanh niên này sẽ rất khó để hình dung, ít nhất muốn chết một cách thoải mái đã là không thể, nếu không còn bị tông chủ La Thiên bào chế giày vò 100.000 năm mới có thể sang thế giới bên kia.
“Tìm…”, vẻ mặt của người quản gia kia điên cuồng biến đổi, ông ta liền nổi điên, trong chớp mắt khí tức giống như một cơn sóng thần cuộn trào, mãnh liệt ngẩng đầu, đôi mắt sắc lẹm hung ác cũng đầy oán độc giống như chim ưng kia khóa chặt Tô Minh, khí tức gầm rống, thân hình trực tiếp muốn dao động lao vút về phía anh, dáng vẻ đó là muốn dùng thủ đoạn sét đánh bóp chết anh, nhưng lúc này, tông chủ Thiên La lại mở lời: “La Cửu, yên lặng”.
Tông chủ Thiên La vậy mà phun ra một câu nói ngăn cản người quản gia tên La Cửu kia lại.
Bầu không khí càng lúc càng trở nên cứng ngắc.
Không khí dường như trở nên đặc quánh, không thể hô hấp, khiến người ta phải nghẹt thở.
Xem ra tông chủ Thiên La vẫn rất bình tĩnh, nhưng bất cứ ai quen biết ông ta đều biết khi tông chủ Thiên La càng tức giận bao nhiêu thì mặt ngoài của ông ta càng tỏ ra trầm lặng bấy nhiêu.
Tông chủ Thiên La lúc này an tĩnh giống như mặt hồ gió yên sóng lặng, vậy thì ngọn lửa giận đè nén trong lòng kia sợ rằng đã có thể thiêu cháy cả đất trời.
“Chàng trai, nếu cậu đã không tới để cúng tế Hinh Nhi, vậy cậu tới thăm viếng bổn tọa là vì cớ gì?”, tông chủ Thiên La hỏi xa xăm, ông ta nhìn Tô Minh bằng ánh mắt bình tĩnh, giọng điệu không mặn không nhạt.
Thành thật mà nói, mấy người Bạch Bào, Vương Kiếm Hiện đang đứng sau Tô Minh lúc này vì áp lực quá lớn mà đã bắt đầu có chút run rẩy, đặc biệt là khi tông chủ Thiên La đưa mắt nhìn về phía Tô Minh, thuận tiện quét qua bọn họ, loại cảm giác đó không ngôn từ nào có thể diễn tả được, giống như bị Diêm Vương liếc tới vậy.
“Có chút hiếu kỳ, hiếu kỳ tại sao con gái của tiền bối lại chết? Tại sao người phụ nữ trên lệnh truy nã kia lại giết chết con gái của ông?”, Tô Minh đáp.
Lời này vừa vang lên, lại là một trận vắng lặng.
Mẹ ơi.
Rất nhiều người đang có mặt đều xém chút cắn đứt lưỡi mình.
Họ vẫn là đánh giá thấp người thanh niên này mà!
Quả nhiên ngông cuồng và tìm đường chết là không có cực hạn.
Vì sao La Hinh Nhi lại chết?