“Đồ chết tiệt! Đi chết đi!”, Cốc Ngưng Băng oán hận không ngừng, đến lúc này thì cuối cùng cũng trút hết cảm xúc bực bội ra rồi. Cô ta đã hận Tô Minh đến tận xương tủy- người phá hỏng việc tốt của cô ta, người khiến cô ta mất mặt.
Cũng đúng lúc này…
“Muốn xuống suối vàng sớm thế sao?”, Tô Minh tùy ý nói, giọng nói không có quá nhiều cảm xúc.
Advertisement
Trong lúc âm thanh vang lên thì dường như bóng của Tô Minh bị ‘Tu La Tứ Phương Trảm’ chém trúng.
Thoạt nhìn thân người Tô Minh bị chém thành hai mảnh.
Nhưng….
Sau đó có thể nhìn thấy, bóng hình bị chém trúng là tàn ảnh của Tô Minh.
Đúng vậy!
Tàn ảnh!
Con ngươi của Thần Diệu Vương co rúm lại, vô cùng chấn động.
Hắn đã từng gặp phải tu giả võ đạo có tốc độ nhanh như này nhưng thân pháp nhanh như Tô Minh hiện giờ thì đúng là lần đầu hắn nhìn thấy.
Tốc độ như nào mới có thể làm được đến mức người khác không thể theo kịp tàn ảnh và bóng như vậy? Lại còn ở nguyên tại chỗ?
Trong lúc kinh hãi, trong đầu Thần Diệu Vương lại xuất hiện một suy nghĩ, Tô Minh đi đâu mất rồi?
Đúng vậy! Biến đâu mất rồi?
Thần Diệu Vương thấy ngạt thở, đúng là bị hù dọa sợ chết khiếp. Hắn nghĩ, nếu mình dùng hết sức dồn kiếm chém mà chém phải tàn ảnh của Tô Minh, vậy Tô Minh đâu? Tại sao mình không có cảm giác gì, không nắm bắt được? Rốt cuộc đối phương là người hay quỷ?
Tô Minh đi đâu rồi?
Một giây sau Thần Diệu Vương nhìn thấy, Tô Minh đang mặt đối mặt với hắn.
Thần Diệu Vương kinh hãi, theo bản năng định lùi về sau. Đúng là gặp phải quỷ rồi!
Đối phương đứng trước mặt mình mà mình không hề cảm nhận được trước đó.
Quá khủng khiếp!
Tiếc rằng… Hắn có lùi về sau được không?
Có thể nhìn thấy rõ, tay trái của Tô Minh khẽ giơ ra bóp chặt cổ Thần Diệu Vương.
Kỳ lạ thật! Rõ ràng tất cả mọi người đều nhìn thấy Thần Diệu Vương đã lùi về sau mà Tô Minh làm thế nào lại dễ dàng bóp chặt cổ đối phương thế? Thân pháp này dường như ngoài sức tưởng tượng của tầng không gian này.
Suy nghĩ đầu tiên của Thần Diệu Vương là không ngừng giãy dụa nhưng hắn mơ hồ phát hiện ra, mình không thể nhúc nhích…
Dường như hắn bị cái gì đó khóa chặt, như rơi vào đầm lầy không thể thoát ra.
Không thể nhúc nhích!
Hắn cảm nhận không sai, lúc này hắn đã bị Pháp Tắc Trường Hà của Tô Minh khóa chặt nên tất nhiên không thể nhúc nhích.