Mà Tô Minh thì kéo tay Diệp Mộ Cẩn bước xuống phía dưới: “Thanh Nhạn, sư tôn, đây là Mộ Cẩn… Mộ Cẩn, đây là Mạc Thanh Nhạn, cô ấy giống em, đây là lão Diễm, là sư tôn của anh”.
Advertisement
“Chào chị Mộ Cẩn”, Mạc Thanh Nhạn bày ra dáng vẻ khiêm nhường, mặc dù trên thực tế cô ấy lớn tuổi hơn Diệp Mộ Cẩn, thực lực cũng mạnh hơn Diệp Mộ Cẩn không ít.
“Chị Thanh Nhạn, chị lớn hơn, em vẫn còn ít tuổi, chị cứ gọi em là Mộ Cẩn là được rồi ạ”, Diệp Mộ Cẩn vội vàng nói, sau đó, cung kính cúi đầu chào Diễm Huyền Kình: “Chào sư tôn ạ”.
“Haha, trong tay lão chẳng có bảo bối gì tốt, con gọi một tiếng sư tôn như vậy, lão có chút ngại, có điều, bảo bối trong kho báu vật của Chúng Sinh các, bé Diệp, con và nhóc Mạc chút nữa vào kho báu vật, nếu thích cái gì, thì đừng khách sáo, lấy nhiều một chút, coi như là quà gặp mặt sư tôn tặng cho hai con”, Diễm Huyền Kình cười lớn haha, đối với người con dâu Diệp Mộ Cẩn này cũng rất hài lòng, lý do rất đơn giản, mặc dù ông ta không nhìn ra được Diệp Mộ Cẩn rốt cuộc là huyết mạch gì, thế nhưng, không hiểu sao, ông ta có thể cảm nhận được một chút áp lực bởi huyết thống từ trên người Diệp Mộ Cẩn.
Phải, chính là áp lực.
Phải biết rằng, xét về thực lực, Diệp Mộ Cẩn hiện tại vẫn còn kém cảnh giới Hồng Minh một chút, so với người đã gần như bước vào cảnh giới Chu Mệnh thì như ông ta còn kém rất xa, chênh lệch cảnh giới lớn như vậy vẫn không thể bù đắp được một chút khí tức áp chế của huyết mạch kia. Chỉ có thể cho thấy, cấp bậc huyết mạch của cô gái này cực kỳ cao, tiềm lực rất kinh người, chí ít, so với nhóc Mạc chỉ có mạnh hơn chứ không yếu hơn, cho dù sau khi nhóc Mạc có được Chúng Sinh tuyền, có thể kích hoạt thể chất của bản thân hoàn toàn, song, xét về mặt thể chất huyết mạch thuần túy mà nói, đều không thể so được với Diệp Mộ Cẩn.
Ngoài ra, Diệp Mộ Cẩn cũng trạc tuổi Tô Minh, đều là mười ngàn tuổi, cảnh giới Hồng Minh bán bộ khi mới mười ngàn năm tuổi cũng đã khá là đáng sợ rồi, tuyệt đối có thể gọi là yêu nghiệt siêu cấp của một tốp nhỏ đứng đầu chư thiên vạn giới.
“Cảm ơn sư tôn”, Diệp Mộ Cẩn cũng không tiện từ chối, hơn nữa anh Tô cũng đã dùng mắt ra hiệu rồi, vậy thì lát nữa vào trong kho báu vật cô cũng sẽ không khách sáo nữa, đúng vậy, còn có chút mong đợi nữa.
“Sư tôn, người tiếp tục”, Tô Minh giơ tay làm động tác mời: “Cảm giác cửa của kho báu vật sắp mở ra rồi”.
Nói xong, Tô Minh nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Diệp Mộ Cẩn, hỏi: “Mộ Cẩn, kể cho anh nghe tình hình ở nhà”.
Đã rất lâu không về Chiến Uyên rồi.
Xét cho cùng, anh đã ở Kiếp Tông mười ngàn năm rồi.
Mười ngàn năm, nhất định là đã có chút thay đổi.
“Hiện giờ, Chiến Uyên đã là trung tâm của toàn nền văn minh Xương, thế giới Tiểu Thiên và thế giới Đại Thiên của nền văn minh Xương đã hoàn toàn được đả thông, mà Chiến Uyên chính là trung tâm của toàn bộ nền văn minh Xương, cũng là nơi phồn hoa nhất, hưng thịnh nhất của võ đạo. Bố và mẹ đều rất khỏe, hàng ngày đều bận dạy bảo thế hệ sau, một số đệ tử của Tô gia chúng ta rất có thiên phú võ đạo, hiện giờ, bố đã lập ra một học viện của Tô gia, đặt toàn bộ tinh thần và thể xác lên học viện Tô gia. Có điều, mẹ em rất không hài lòng về anh. Hơn mười ngàn năm nay, mỗi lần nhắc tới anh liền sẽ muốn mắng anh, mẹ nói, lần tới anh trở về Chiến Uyên thì nhất định phải sinh con trước, sau đó, anh mới có thể tiếp tục ra ngoài phá phách, bằng không, sẽ để anh ở lại Chiến Uyên, không cho đi đâu nữa”,
Diệp Mộ Cẩn lè lưỡi cười nói, có chút đáng yêu, có chút ngượng ngùng, nhất là đoạn nhắc đến chuyện sinh con, trong đôi mắt đẹp của cô liền có chút long lanh, tận sâu đáy lòng của cô đâu phải là không muốn sinh con cho Tô Minh? Sắc mặt của Mạc Thanh Nhạn ở một bên cũng đỏ bừng, cô ấy cũng không khỏi tưởng tượng ra cảnh nếu bản thân sinh con cho Tô Minh, đứa bé chắc hẳn sẽ rất đáng yêu?