Bị dồn đến đường cùng.
"Chết? Tôi đây cũng không sợ, chỉ là trước khi chết lại chẳng thể gặp được anh Tô. Đã 10 ngàn năm rồi, anh Tô ơi, em rất nhớ anh. Hơn nữa, chắc chắn anh sẽ rất thích cái kiếm phôi mang thuộc tính hỏa này, tiếc là em không có cách nào tự tay tặng nó cho anh", Diệp Mộ Cẩn đau đớn nghĩ, đôi mắt xinh đẹp đong đầy nước mắt. Cô biết rất rõ, mình sắp bị đám người Ô Lâm Lâm đuổi theo rồi.
Advertisement
Đúng lúc này, Diệp Mộ Cẩn bỗng nhiên cảm giác được gì đó.
"Ảo giác ư?", Diệp Mộ Cẩn nhìn chằm chằm vào hư không vô tận đằng trước, lẩm bẩm.
Dường như phía trước có lóe lên bóng một thành trì sừng sững trên núi cao, lẽ nào mình bị thương nặng quá nên thấy ảo giác?
"Không phải, đó không phải ảo giác, phía trước quả thật có một tòa thành mang phong cách cổ xưa đứng sững sừng trên đỉnh núi", Diệp Mộ Cẩm lẩm bẩm, sau đó không chút do dự dùng hết sức bay thẳng về phía trước.
Nếu đã đến đường cùng, cứ tiếp tục xuyên qua trong hư không cũng không ráng được bao lâu, vậy còn chẳng bằng tìm một nơi hạ xuống. Chết trong một tòa thành ở nền văn minh xa lạ, còn đỡ là hơn chết trong hư không mờ mịt. Dù sao, nếu chết trong thành thì có lẽ còn để lại chút xác, biết đâu một ngày nào đó anh Tô đi ngang qua tòa thành ở nền văn minh xa lạ này, rồi cảm nhận được khí tức còn sót lại của mình. Vậy thì ít nhất cũng khiến anh Tô biết mình đã chết, chứ không phải biến mất, không đến mức khiến anh cứ tìm kiếm mình trong hư không vô vọng.
Cô biết rõ có đôi khi cái chết cũng không đáng sợ, đáng sợ là không biết. Giờ phút này, dù sắp chết, nhưng Diệp Mộ Cẩn vẫn nhớ về Tô Minh.
"Hử, hình như Diệp Mộ Cẩn đã thay đổi phương hướng", Ô Lâm Lâm chỉ còn cách Diệp Mộ Cẩn khoảng 10 cây số thì bỗng kinh ngạc, sau đó thay đổi sắc mặt quát: "Khốn kiếp, hình như cô ta bay về phía tòa thành trên đỉnh núi đằng trước, không ngờ lại gặp một cái văn minh ở đây".
Ô Lâm Lâm có chút khó chịu, tự dưng xảy ra biến cố, hy vọng tòa thành kia không phải là nền văn minh quá đáng sợ.
Đúng lúc này, Diệp Mộ Cẩn biết bóng Phượng Hoàng đã không còn chịu đựng được nữa, cô lại biến trở về hình người, khoác lên mình một chiếc váy dài màu mận, trông cực kỳ xinh đẹp. Thực tế, chiếc váy đó chính là bộ quần áo khi Phượng Hoàng thành tiên, hóa thành hình người đã mặc. Mỗi khi Phượng Hoàng biến thành người, bộ quần áo này sẽ tự mặc lên người, không thì chẳng phải sẽ ở truồng? Điều này đã được các lão tổ trong tộc nghĩ đến từ khi tộc Phượng Hoàng sinh ra, nên khỏi phải lo chuyện chuyển đổi từ Phượng Hoàng sang hình người sẽ ở truồng...
Diệp Mộ Cẩn hóa thành hình người thì cực kỳ xinh đẹp, có thể nói là nghiêng nước nghiêng thành, nhưng sắc mặt lại trắng bệch như tờ giấy, vì cô đã bị thương rất nặng, hô hấp cũng vô cùng yếu ớt. Thậm chí, khi ở hình người, cô còn không bay tiếp được, cả người y như một cục đá rơi tự do, bịch một cái, rớt thẳng xuống tòa thành.
Vốn dĩ, Diệp Mộ Cẩn đã bị thương rất nặng, sau cú rơi này chỉ còn thoi thóp, đôi mắt xinh đẹp không mở ra nổi. Nhưng cô vẫn cắn mạnh lên đầu lưỡi mình, dùng cơn đau để khiến mình tỉnh táo lại.
Vì Diệp Mộ Cẩn biết rằng nếu mình ngất đi thì chắc chắn sẽ chết! Cô còn sống chưa đủ, còn chưa gặp lại được anh Tô. Dù chỉ có một chút hy vọng, nhưng cô vẫn muốn sống sót.
Cô dùng hết sức ngẩng đầu lên nhìn xung quanh, chỉ thấy đây là một cái quảng trường cực kỳ lớn, xung quanh có rất nhiều người, lúc này đều đang nhìn về phía mình. Hiển nhiên, họ đều kinh ngạc sao mình lại bỗng dưng rớt xuống từ trong hư không. Có điều, ánh mắt của họ ngoài tò mò ra thì đều toát ra vẻ khinh thường!
Diệp Mộ Cẩn hoảng sợ phát hiện, những thanh niên có mặt trên quảng trường đang nhìn mình kia, dù yếu nhất cũng... cũng có cảnh giới Hồng Thiên, Hồng Mông, thậm chí có cả bán bộ Tang Chu Mệnh trong truyền thuyết!