“Trong cung điện này có rất nhiều chí bảo mà chủ nhân để lại. Những thứ này là năm đó chủ nhân còn ở thời kỳ đỉnh cao, nền văn minh Tạo Hóa từng bị nền văn minh Không Gian bắt nạt nên trong lúc tức giận, chủ nhân một mình đến đó và cướp hết về”.
“Nói chính xác ra thì năm đó chủ nhân dạy cho nền văn minh Không Gian một trận, sau đó bắt chủ nhân ở đó phải bồi thường”.
Advertisement
“Chỉ có điều chủ nhân ở thời kỳ đỉnh cao, võ đạo thuần túy, chỉ có tạo hóa, vì vậy kể cả chủ nhân của nền văn minh Không Gian bồi thường toàn chí bảo khó tưởng nhưng chủ nhân cũng không có hứng thú, liền cất trong cung điện này”.
“Sau đó vì mất đi trái tim tạo hóa, lại bị tu giả võ đạo ở nền văn minh Tạo Hóa phản bội, truy sát nên để tránh cung điện này rơi vào tay kẻ xấu, chủ nhân đã giao nó cho tôi”.
Thỏ trắng chậm rãi giới thiệu: “Theo lời chủ nhân nói, nếu những kẻ xấu xa của nền văn minh Tạo Hóa có được cung điện này thì thực lực của chúng sẽ tăng khủng khiếp lắm. Như vậy sau này muốn báo thù, muốn đoạt về trái tim tạo hóa sẽ càng khó”.
Tô Minh lặng lẽ nghe thỏ trắng nói, anh cùng nó đi vào bên trong. Vừa vào trong anh đã cảm thấy không gian vô tận không ngừng biến đổi.
Tô Minh chấn động!
Chấn động hoàn toàn.
Anh đã quá hiểu về pháp nguyên không gian, mặc dù pháp nguyên không gian ở trước mặt chỉ ở Tứ Đoạn nhưng anh dám nói, anh tự tin rằng mình xếp đầu trong chư thiên vạn giới.
Chỉ có điều, kể cả như vậy thì sau khi anh vào trong cung điện, anh không thể nhìn thấu sự biến đổi không gian này.
Không gian bên trong không ngừng xoay tròn, độ rộng biến đổi, lực mạnh và yếu kết hợp lại hoàn toàn là điều Tô Minh khó tưởng tượng.
“Trong cung điện này toàn là những chí bảo mà chủ nhân của nền văn minh Không Gian bồi thường. Về lâu dài, để trong này mấy tỷ năm nên cung điện này cũng sinh ra rất nhiều đạo pháp liên quan đến không gian”, thỏ trắng giải thích.
Tô Minh hít một hơi thật sâu, hận nỗi không thể ngồi xuống lĩnh ngộ và nuốt trọn đạo pháp không gian trong cung điện này. Cái này chắc chắn sẽ có rất nhiều lợi ích. Nhưng lúc này Tô Minh vẫn phải kìm chế.
Tô Minh có chút kinh ngạc, hỏi: “Chắc trước đó ngươi chưa từng mở cung điện này ra hả? Tại sao không mở nó ra, từ đó nâng cao thực lực nhờ bảo bối mà chủ nhân nền văn minh Không Gian bồi thường?”
“Không được chủ nhân cho phép thì tôi không được tự mở cung điện ra”, thỏ trắng nghiêm túc nói.
Tô Minh trầm ngâm, có chút kính phục với thỏ trắng, cũng có chút cảm động. Thiên Nữ quả là may mắn khi có thú cưng như này.
“Tại sao lại muốn tặng cung điện này cho ta?”, Tô Minh lại hỏi.
“Anh là người đàn ông của chủ nhân, tôi rất rõ về mắt nhìn người của chủ nhân. Nếu Người đã chọn anh thì anh chắc chắn phải là người ưu tú nhất trong chư thiên vạn giới. Những bảo bối trong này tặng cho anh thì anh nhất định có thể phát huy được tác dụng của nó, thậm chí sau này có một ngày anh có thể đi cứu chủ nhân nữa”, giọng nói của thỏ trắng lớn hơn.
Tô Minh trầm ngâm nắm chặt nắm đấm. Anh cảm động và thấy áp lực bởi sự tín nhiệm của thỏ trắng.