Mạnh mẽ đến mức khiến người khác phải choáng váng.
“Sau này kiếm tâm thoát ly cơ thể để công kích, có lẽ sẽ là một trong những lá bài tẩy mạnh nhất của mình rồi chăng?”, Tô Minh không khỏi sờ sờ mũi, nói đến thì sự xuất hiện đột ngột của hàng trăm triệu thanh kiếm đã quét sạch mê cung chết chóc có chút lãng phí, bởi anh mới đi được nửa đường vào mê cung chết chóc, phía sau còn có không ít thứ tốt đẹp đang chờ đón anh tới khám phá, chẳng ngờ đã bị đoàn kiếm thần kia phá nát.
Advertisement
Tất nhiên, những điều tốt đẹp trong mê cung chết chóc so với thuộc tính lôi từ số không tới giai đoạn tám sơ kỳ cùng sự nâng cấp của kiếm nguyên Thiên Vẫn từ giai đoạn sáu đỉnh phong lên giai đoạn tám hậu kỳ mà núi Kiếm đem lại, bao gồm của màn lột xác ngoạn mục của kiếm tâm thì chút đồ tốt trong mê cung chết chóc kia cũng chẳng đáng giá bằng, nó có lẽ tương đương với việc mất một trăm tệ, sau đó, lại trúng được giải thưởng xổ số đặc biệt, ha ha ha ha….
Lúc này Tô Minh mới cảm giác được dường như có một đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào mình.
Anh không kìm được mà quay đầu nhìn lại.
Liền bắt gặp phải ánh mắt của Huyền Võ Tiên Quy.
“Rùa già mình tính sai rồi, suy tính không chu toàn rồi!”, Huyền Võ Tiên Quy lúc này ngay cả tâm trạng lừa gạt Tô Minh cũng không còn nữa, lý do rất đơn giản, nó đã đứng trên lằn răn sinh tử, có lẽ cũng chỉ còn sống được thêm mấy tháng nữa mà thôi? Hay là vài ngày? Dù sao cũng đã sắp chết, trong loại tình huống này, xem ra chỉ còn một biện pháp duy nhất chính là giành được một thân huyết khí của Tô Minh, nhưng với thân thể bị tổn thương thảm hại đến hấp hối như nó cũng không còn sức lực làm được việc đó! Đừng nói đến việc dường như trước mắt đã có thể đạt được chỗ tốt nghịch thiên, nhưng Huyền Võ Tiên Quy đã bước nửa chân vào quan tài này cũng chỉ có thể bất lực, chấp nhận số mệnh, sức mạnh tụt dốc xuống gấp vạn lần.
“Nói ra thì, cái gọi là khảo nghiệm thiên phú võ đạo của ta của mi đều không mang ý tốt phải không?”, Tô Minh mỉm cười hỏi, đương nhiên là anh biết tất cả, rốt cuộc, với thần hồn cực mạnh, anh cơ hồ có thể cảm nhận được tất cả cung bậc cảm xúc của Huyền Võ Tiên Quy, bao gồm cả khát vọng, sự tham lam, sát ý…. đối với anh trước khi tiến vào mê cung chết chóc.
Do đó, Huyền Võ Tiên Quy tự cho là thông minh cho rằng sau khi Tô Minh thực sự ra khỏi mê cung, nó có thể ngụy trang qua mắt anh, đó chỉ là những gì nó nghĩ.
Nhưng Tô Minh cũng có chút hiếu kỳ, Huyền Võ Tiên Quy của trước mắt dường như bỗng nhiên không còn lòng tham, dục vọng hay sát ý… nữa, chỉ còn lại tâm trạng bất lực và mặc niệm, vô cùng suy sụp.
Sau đó Tô Minh liền hiểu ra.
Con vật khổng lồ này dường như sắp chết.
Chậc chậc…
Tử khí lượn lờ, đã không còn hơi thở của sự sống nữa!
“Chàng trai trẻ, cậu đều biết rồi à?”, Huyền Võ Tiên Quy hơi ngạc nhiên, tiếp đó chua xót lắc đầu, người thanh niên còn chưa tới 10.000 tuổi trước mắt này quá biến thái, quá yêu nghiệt, thực sự ngoài dự liệu… đúng là quỷ đòi mạng mà!
“Đương nhiên đều biết, bằng không mi tưởng là gì?”, Tô Minh hỏi ngược lại.
“Nếu đã biết, tại sao còn muốn tiến vào mê cung chết chóc?”
“Thứ nhất, nếu ta không đi vào, có lẽ lúc đó mi đã ra tay rồi. Tuy rằng, ta vẫn có chút chắc chắn, cho dù khi đó mi hành động, ta cũng sẽ không chết, nhưng cũng không tránh khỏi trọng thương, huống hồ còn có Thanh Nhạn, không bằng thành thực tiến vào, tìm kiếm cách tốt hơn và trì hoãn thời gian. Thứ hai, mặc dù dung khí bản mệnh này của mi rất mạnh, cũng rất cổ quái nhưng từ đâu tới cuối ta vẫn chắc chắn mình có thể dễ dàng vượt qua”, Tô Minh tùy ý đáp.
“Thua cũng không sai, thua cũng không sai mà!”, Huyền Võ Tiên Quy thở dài, nó cảm thấy có chút hiu quạnh, sau đó liền rơi vào trầm mặc, tựa như biết trước cái chết sắp giáng xuống, cũng không muốn nói gì nữa, dường như nó đang hồi tưởng lại tất cả những trải nghiệm trong một đời hàng tỷ năm qua.