Ra khỏi mật thất.
Vừa bước ra ngoài.
Lại thấy Diễm Huyền Kình đang đi đi lại lại trước cửa, xem ra có chút lo lắng cùng do dự.
Advertisement
“Sư tôn, người…”
“Tên nhóc chết tiệt, nếu con còn không xuất quan, lão phu sắp đập phá cửa mật thất rồi, mau trở về Chúng Sinh các, nếu không sẽ muộn mất”, Diễm Huyền Kình cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.
Rất nhanh, Mạc Thanh Nhạn cũng tới.
Tô Minh đang sắp xếp cho hai cô gái Trì Thương Tuyết và Tống Cẩm Phồn: “Các em nói là muốn gia nhập tổng viện?”
Tô Minh có chút kinh ngạc.
“Đúng vậy!”, hai cô gái hăng hái đáp: “Tổng viện tốt lắm, thích hợp cho việc tu luyện của chúng em, hơn nữa, viện trưởng hiện tại của tổng viện là ông Mạc, việc ở lại tổng viện không chỉ có thể giúp chúng em nhanh chóng nâng cao thực lực, cũng đảm bảo an toàn”.
Tống Cẩm Phồn nói thêm: "Khi có thời gian, em sẽ chuẩn bị trở lại Hạp Tự, đưa mấy người chị Chỉ Tình, chị Lam Tuyết, chị Chỉ Nhược và chị Khánh Di tới đây”.
“Được”, Tô Minh gật đầu, Tống Cẩm Phồn và Trì Thương Tuyết quả thực tạm thời không phù hợp để đến Chúng Sinh các.
Chúng Sinh các là nền văn minh cấp bảy hàng thật giá thật.
Quá mạnh.
Cho dù có sư tôn Diễm Huyền Kình chống lưng, nhưng sư tôn là tiền bối đi trước, cũng không thể thời thời khắc khắc đứng ra cai quản chuyện của nhóm thế hệ trẻ.
“Nhóc Tô, tới Chúng Sinh các bản thân phải tự mình cẩn thận, nhất định phải chú ý an toàn”, Cố Hoàng Sí bước đến, có chút không nỡ, cũng xen lẫn chút lo lắng.
“Sư tôn, người yên tâm”, Tô Minh cười đáp: “Sư tôn, người ở lại tổng viện, hay là…”
“Sư tôn sẽ trở lại Hạp Tự, Hạp Tự còn cần sư tôn dẫn dắt”, Cố Hoàng Sí cười nói, so với gương mắt phảng phất nét u buồn cùng sự tang thương và thê lương làm cách nào cũng không thể che giấu nổi trước kia, thần thái và cảm xúc của sư tôn hiện tại hầu như không còn bất kỳ dấu vết của sự giằn vặt và cảm xúc tiêu cực khác, ông quả nhiên đã thoát khỏi vòng luẩn quẩn đó.
“Nhãi con, đến Chúng Sinh các, Thanh Nhạn liền giao lại cho cậu chăm sóc, nếu nó thiếu dù chỉ là một sợi tóc, lão phu cũng sẽ không bỏ qua cho cậu đâu, đã biết chưa? Còn có, đối xử với Thanh Nhạn tốt một chút, mặc dù ngoài miệng con nhóc này không nói, cũng rất xấu hổ, nhưng trong lòng vẫn luôn nhớ mong cậu, đừng phụ con bé”, Mạc Châm Sơn cũng lên tiếng nói, trừng mắt Tô Minh một cái, nửa uy hiếp.
“Ông nội à…”, khuôn mặt Mạc Thanh Nhạn nháy mắt đỏ bừng, cô quét mắt liếc Tô Minh một cái, sau đó liền ngượng ngùng cúi đầu.
"Ông nội người có thể yên tâm”, Tô Minh đáp.
Lời này vừa vang lên, hai mắt Mạc Châm Sơn liền sáng rực rồi phá lên cười ha ha, tên nhóc này không tồi, trước khi rời đi có lời dặn dò cũng như một lời cam kết, một tiếng gọi ông nội này coi như đã công nhận cháu gái của ông.
“Anh… anh… kêu loạn gì đó?”, trái tim Mạc Thanh Nhạn tràn đầy ngọt ngào, khuôn mặt xinh đẹp của cô như phủ ráng hồng mà bốc cháy, trông rất đáng yêu.