Ông ta điên điên khùng khùng, bước từng bước đi vào khoảng không gian vô tận, nghiêng nghiêng ngã ngã chạy về phía bóng tối vô tận trong hư không.
"Bố...", Cố Hoàng Sí đã tới bên cạnh Cố Vân Chu, theo bản năng, ông ấy định ngăn cản Cố Vân Chu đang điên khùng chạy vào trong hư không, nhưng, cuối cùng, ông ấy vẫn không ngăn lại.
Bởi lẽ, ông ấy hiểu rằng, ngăn cản thì sao, cho dù Cố Vân Chu khôi phục lại bình thường thì sao, một khi thần trí bố ông ấy bình thường trở lại, chắc hẳn bố sẽ rất đau khổ, rồi không thể chấp nhận được sự thật mà tự sát, vậy chẳng thà không khôi phục còn hơn.
Advertisement
Rốt cuộc, Cố Vân Chu bỗng nhiên phát điên, một phần nguyên nhân là do tiềm thức không muốn chấp nhận hiện thực xảy ra trước mắt mình.
Nhưng mà, Cố Hoàng Sí để lại một hồn ấn trên người Cố Vân Chu, ít nhất, bất cứ lúc nào ông ấy cũng có thể biết bố mình lang thang ở đâu trong hư không vô tận. Đợi đến khi thời cơ chín muồi, ông ấy sẽ trở lại tìm bố mình, từ đấy cứ để cho bố dưỡng lão như một người tàn phế thôi, tìm cho bố một chỗ ẩn cư, không màng đến thế sự, sau đó, ông ấy chỉ cần hoàn thành tốt nhiệm vụ của một đứa con, chăm sóc bố mình đến lúc lâm chung, chỉ có vậy thôi.
"Lục các chủ, hiện... hiện tại phải làm gì đây?", giữa không trung, Dương Sào nghẹn ngào cất lời hỏi.
Ông ta hoàn toàn luống cuống.
Hoảng sợ.
Ông ta vốn là viện trưởng của tổng viện, thế nhưng lại bị dọa đến mức khóc lóc nức nở, thật không thể tưởng tượng nổi.
"Đồ rác rưởi! Nếu như tổng viện của ông sớm tìm được tên này, rồi dẫn về tổng viện để bồi dưỡng, thì bổn các chủ cũng không đến nỗi liếc mắt một cái nhìn trúng tên Cố Thần vô dụng kia!", sắc mặt Hà Nhiếp âm trầm, ông ta bỗng nâng tay lên, phẫn nộ cho Dương Sào một cái tát.
Tất cả kết thúc rồi.
Đồ đệ đã đi đời.
Đã vậy còn vô duyên vô cớ đắc tội Tô Minh.
Điều quan trọng nhất là, Hà Nhiếp ông bây giờ chắc chắn không phải là đối thủ của Tô Minh, ông ta không có cách nào đối phó với Tô Minh được, quả thật là tiến thoái lưỡng nan mà.
Đúng lúc này.
Tô Minh quay đầu, nhìn về giữa không trung, nói với Dương Sào: "Viện trưởng Dương, thế nào? Ông còn chưa tuyên bố ai chiến thắng à?"
"Cậu...", Dương Sào mặt cắt không chút máu, ông ta vừa tuyệt vọng vừa buồn vừa vô cùng căm phẫn, tên này chính là đồ sát nhân! Vừa mới giết đồ đệ của mình, lại còn muốn mình tuyên bố người chiến thắng ư?
Ông ta hít một hơi thật sâu.
Dương Sào cắn răng nói: "Tô Minh chiến thắng, đại hội Tổng Viện lần này, người đứng đầu là Tô Minh, đứng thứ hai là Cố Thần, nhưng do Cố Thần đã tử trận, từ hạng ba đến hạng hai mươi, mỗi người tự động tăng lên một hạng".
"Nhân tiện, viện trưởng Dương, tôi có một vài vấn đề muốn thỉnh giáo viện trưởng Dương", Tô Minh không đi xuống võ đài, mà hưng phấn nhìn vào Dương Sào, rồi mỉm cười, tùy tiện hỏi.
Không hiểu sao, Dương Sào có một linh cảm không ổn.
Ông ta hận không thể cự tuyệt câu hỏi của Tô Minh.
Nhưng Tô Minh đã hỏi thẳng: "Viện trưởng Dương, năm ấy, làm sao ông giành được ghế viện trưởng thế? Ông có dùng âm mưu thủ đoạn gì không? Ông có thể trả lời thật lòng cho tôi chứ... tôi hơi tò mò một chút".
Ấn tượng của anh đối với ông cụ Mạc không tệ.